“Đợi một lát.”
Tùy Hành ôm Giang Uẩn giữ người lại, hắn quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Trần Quốc chủ đang đứng cách đó không xa: "Ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Trần Quốc chủ lập tức cúi đầu, run rẩy đáp: "Ta, lão thần tới đưa... chút đồ dùng cho điện hạ.”
“Đồ dùng?”
“Vâng, chủ yếu là nước nóng, khăn mặt, còn có chăn mới sạch sẽ.”
Ánh mắt Tùy Hành rơi xuống trên một cái rương gỗ đàn hương, bề ngoài tinh xảo, khảm hoa văn vàng ngọc bên trên bèn hỏi: "Đó là cái gì?”
“Một ít... Một ít dụng cụ.”
Tùy Hành cho rằng đó cũng là khăn mặt và vật dụng sinh hoạt khác bèn nói đã biết, bảo Trần Quốc chủ lui ra.
“Vâng.”
Trần quốc chủ lưng đầy mồ hôi, như vừa được ban ơn nhanh chóng lui ra khỏi điện.
Tùy Hành lúc này mới buông tay, rũ mắt, hắn khẽ cười nói: "Được rồi, bây giờ có thể dậy rồi.”
“Bộ dáng vừa rồi của ngươi sao có thể để lão sắc quỷ kia nhìn thấy.”
Giang Uẩn không phản bác, tay vịn lên vai Tuỳ Hành để ngồi dậy, không nhanh không chậm kéo y phục đang hững hờ lại cho chỉnh tề.
Tiểu tình nhân hình như có chút cáu kỉnh.
Có phải là do mệt mỏi không?
Đang nghĩ ngợi, hắn chợt nghe Giang Uẩn nói: "Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Tùy Hành chống cằm, chậm rãi nhướng mày: "Được, nói chuyện gì?”
Giang Uẩn nói ngắn gọn: "Ta và ngươi vốn không quen biết, dưới đáy vực xảy ra nhiều việc như thế cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, nếu đã an toàn đi lên rồi thì cũng nên để mọi thứ về lại như ban đầu. Ơn cứu mạng của ngươi, ta sẽ nghĩ cách khác để báo đáp.”
Tùy Hành nheo mắt hỏi: “Ngươi muốn rời đi?”
Giang Uẩn gật đầu.
“Ta và ngươi vốn là người xa lạ không hề quen biết. Cứ cưỡng ép ở cùng một chỗ thế này cũng chả có gì hay ho.”
“Nếu Cô không thả ngươi đi thì sao?”
“Ta nghiêm túc nói chuyện với ngươi, nếu ngươi...”
“Nếu Cô thế nào?”
Tùy Hành đột nhiên xoay người đè Giang Uẩn xuống, ánh mắt hắn nặng nề, mặt mày sắc bén, đem tiểu tình nhân tinh xảo, xinh đẹp đặt ở giữa gối, ngữ khí vô cùng lạnh nhạt: "Nói đi, nếu Cô thế nào?
Giang Uẩn nhíu mày, quay đầu đi nhưng lại bị hắn nắm chặt cằm.
Y chỉ có thể bình tĩnh nói: "Nếu ngươi cứ cố ý như này, thứ cho ta khó phụng bồi.”
“Không phụng bồi?”
Tùy Hành nhướng mày, lộ ra nụ cười ác liệt, hắn đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng cắn lên cái cổ trắng nõn của Giang Uẩn, ác ý nói: "Ngươi có lựa chọn sao, Cô còn không phải muốn làm ngươi thế nào thì sẽ làm thế đó sao?”
"Ngươi chẳng lẽ cho rằng làm người của Cô rồi, còn có thể ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu chọc nam nhân khác?"
Giang Uẩn có chút bất đắc dĩ, bình tĩnh hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Cô đã sớm nói rồi, Cô muốn ngươi.”
Tùy Hành lại cắn nhẹ một cái, đánh dấu chủ quyền.
“Ngươi vội vã rời đi, có phải ở bên ngoài còn có tình lang khác hay không?”
Tùy Hành lại nghĩ đến vết sẹo bí ẩn mập mờ kia, trong ngực không khỏi bốc cháy ghen tuông.
Hắn tuổi trẻ, sức lực mạnh mẽ, thân phận cao quý, lại ôn tồn săn sóc, hắn không tin, trên đời này còn có tình lang nào so với hắn tốt hơn!
Nhưng tiểu tình nhân cứ cả ngày suy nghĩ vẩn vơ, ý đồ muốn rời khỏi hắn lúc nào cũng viết rõ ràng ở trên mặt. Tùy Hành cố nén cảm giác ghen tị: "Ngươi nói xem, rốt cuộc Cô có chỗ nào không bằng hắn, Cô cũng có thể sửa, có thể học tập.”
Giang Uẩn bị hắn cắn có hơi đau, nhíu mày nói: "Không có.”
“Không?”
Tùy Hành sửng sốt, càng khó hiểu. "Vậy ngươi vội vã rời đi làm gì, nếu như lo lắng cho người nhà, Cô có thể cho bọn họ một khoản sính lễ phong phú, cam đoan nửa đời sau bọn họ áo cơm không lo, nếu ngươi còn không yên tâm, Cô có thể đưa bọn họ đến Tùy Đô, ngươi muốn đi thăm lúc nào thì đi thăm lúc đó.”
“Tóm lại, Cô đã muốn ngươi rồi, tuyệt đối sẽ không thả ngươi đi.: