Phàn Thất không phục lẩm bẩm: "Ta cũng ăn ngay nói thật mà thôi, chuyện này không phải ai cũng biết sao.”
Sau đó quay đầu cười hắc hắc nói: "Công tử Nhan Tề, ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta.”
Sắc mặt Nhan Tề dịu đi một chút, mỉm cười với Phàn Thất.
Trần Kỳ còn đang cố gắng nhớ lại bóng lưng màu xanh giống như đã từng quen biết kia, hắn nhíu mày, nói với Từ Kiều: "Từ tướng quân, đêm qua nước lũ bất ngờ bộc phát, rất nhiều thương nhân bách tính qua đường đều rơi xuống đáy vực, nếu điện hạ thật sự dẫn theo một người không rõ lai lịch trở về, có thể mang theo tai họa ngầm hay không?”
Từ Kiều đương nhiên hiểu ý Trần Kỳ.
Nơi này đã là biên giới Trần quốc, địa thế hiểm trở, bách tính bình thường rất ít định cư tại đây, thường xuyên lui tới phần lớn là thương nhân, hiệp khách giang hồ các loại. Tình hình như này rất thuận lợi để gian tế của các nước khác có thể trà trộn vào.
Bên cạnh một thái tử, nếu có gian tế nước khác, hậu quả lớn như thế nào có thể tưởng tượng được.
Từ Kiều cười cười: "Ký Tài huynh suy nghĩ rất đúng, có điều Ký Tài huynh mới tới, còn chưa hiểu rõ tính tình điện hạ, điện hạ xưa nay rất không thích người ngoài nhúng tay vào việc riêng của hắn. Cho dù là bệ hạ hay vương hậu, ở phương diện này cũng rất ít khi nào quản được điện hạ. Ta và ngươi thân là thuộc hạ, tự nhiên cũng không tiện xen vào.”
“Tuy nhiên điện hạ luôn hành động quả quyết, anh minh cơ trí, nếu thật sự là gian tế thì tuyệt đối không thể thoát khỏi tầm mắt của điện hạ đâu.”
Trần Kỳ chỉ có thể bỏ cuộc.
Dù sao trước khi đứng vững gót chân, hắn không nên làm quá nhiều chuyện khiến bản thân nổi bật, nếu cư xử không khéo có khi còn đắc tội Tuỳ Hành.
Trần Quốc chủ thì đang bận rộn thu xếp cung nhân đưa nước nóng và chăn gấm đến chủ điện cho Tuỳ Hành.
Không giống với những người khác, ông ta không quan tâm thân phận của Giang Uẩn, lại càng không quan tâm lại lịch của y, ông ta trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ là làm sao hầu hạ Đại Sát Tinh trong chủ điện thoải mái nhất, hầu hạ cho Tuỳ Hành vui vẻ biết đâu hắn sẽ cho ông ta và Trần Quốc một con đường sống.
Với kinh nghiệm của Trần Quốc chủ, thái tử điện hạ ôm mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần như vậy vào trong chủ điện thì còn có thể làm cái gì cơ chứ? Đương nhiên là vài chuyện phong lưu khó nói kia rồi!
Cho nên Trần quốc chủ tri kỷ sai người chuẩn bị nguyên bộ dụng cụ cần thiết khi hành phòng, nhanh chóng mang vào chủ điện.
*Hành phòng: Vài việc người lớn khó nói ấy mà
Trong điện đèn nến được thắp sáng trưng không khác gì ban ngày.
Sau màn trướng, Giang Uẩn nhắm mắt, nằm ở trên vai Tùy Hành, y phục xộc xệch, đuôi tóc hơi ẩm ướt, cánh tay và cần cổ lộ ra bên ngoài, đều được phủ một tầng mồ hôi mỏng, trắng nõn trơn bóng như ngọc thạch thượng phẩm.
Trần Quốc chủ đứng ở ngoài cách nửa trượng, từ xa nhìn thoáng qua mà cũng khiến ông ta cả người khô nóng, cổ họng nuốt vài ngụm nước bọt.
Ông ta gặp vô số người, số Khôn Quân bị Trần Quốc chủ chơi đùa nhiều không đếm xuể, ông ta cũng tự nhận đã dạy dỗ được rất nhiều Khôn Quân thượng phẩm. Nhưng Trần Quốc chủ nào ngờ trên đời lại còn có người tuyệt sắc đến thế kia!!
Vốn chẳng cần thấy rõ mặt mũi cụ thể ra sao, chỉ xem xương cốt mềm dẻo này chính là cực phẩm nhân gian, độc nhất vô nhị đó!
“Ngươi khá hơn chút nào chưa?”
Sau một khắc, Trần Quốc chủ nghe được Đại Sát Tinh muốn khoét sọ ông ta xuống làm bình đựng rượu, dùng giọng điệu hết sức ôn nhu hỏi người đang nằm trong ngực.
Nhưng mà rơi vào trong tai Trần Quốc chủ, giọng điệu ôn hoà đó của Tuỳ Hành so với việc mặt trời mọc từ phía tây còn quỷ dị, khủng bố hơn.
Giang Uẩn gật đầu, khẽ "Ừm" một tiếng.
Âm cuối mang theo tiếng ngâm nhẹ rất nhỏ mà người nói cũng không ý thức được.
Hầu kết Tuỳ Hành trượt lên xuống một vòng: "Thật sự không cần Cô…”
“Không cần.”
Giang Uẩn gần như lập tức từ chối.
Giang Uẩn sau khi thanh tỉnh thì cảm giác đã khôi phục được chút sức nên định đứng lên né xa vòng tay ôm ấp của Tuỳ Hành.