Ngoài Ý Muốn Hoài Nhãi Con Của Thái Tử Địch Quốc

Chương 16-2:

Lúc đầu, y cùng mẫu thân là Thân phi cũng không sốt ruột.

Bởi vì đệ đệ này ở trong triều không có thế lực mẫu tộc để dựa vào, chỉ dựa vào hư danh của một thái tử, vốn dĩ không kiên trì không được quá lâu. Nhưng bọn họ trăm triệu lần không ngờ tới, Giang Uẩn lại dựa vào mỹ danh "Đức độ vang dội khắp thiên hạ", mời chào vô số người có tài trung thành. Những người này với tài trí hơn người, tài hoa nổi bật nhanh chóng đứng vững gót chân trong triều, trở thành phụ tá đắc lực của Giang Uẩn. Mà phụ hoàng luôn luôn nghiêm khắc bá đạo lúc này cũng tùy ý để mặc Giang Uẩn phát triển thế lực của mình.

Chờ đến khi mẫu tử bọn họ kịp phản ứng thì Giang Uẩn đã không còn là thái tử "nhỏ yếu không nơi nương tựa" lúc trước, mà trở thành mỹ danh truyền khắp các nước Giang Nam, chư quốc đều phục tùng Dung Dữ điện hạ.

Giang Lang vốn đã tuyệt vọng.

Mãi cho đến lúc này, Giang Uẩn chết không thấy xác, phụ hoàng lập tức phái y đến Mộ Vân Quan tiếp quản quân vụ của biên giới phía Bắc.

Giang Lang giật mình bừng tỉnh, hoá ra phụ hoàng không có quên y, phụ hoàng lúc trước nhẫn nhịn nén giận, tùy ý Giang Uẩn ở trên triều thể hiện tài năng, mục đích là để mượn tay Giang Uẩn lung lạc nhân tài cho Giang quốc sử dụng. Một khi thời cơ thích hợp đến, phụ hoàng sẽ lập tức từ bỏ Giang Uẩn, đem những tải sản vô giá của Giang Uẩn chuyển sang cho y,

Y vẫn là nhi tử trong lòng phụ hoàng yêu thích nhất.

Giang Lang trong nháy mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.

Nhưng quá trình tiếp quản Mộ Vân Quan cũng không thuận lợi như Giang Lang nghĩ.

Từ khi Giang Lang đi tới Mộ Vân Quan, mọi người ở quan ải từ thị vệ đến quan lại ai ai cũng đều khách khí với y, nhưng Giang Lang nhìn ra được, đó chỉ là khách khí bề ngoài, những người này không hề để Sở Vương là y vào mắt, đối với mệnh lệnh y ban xuống lúc nào cũng qua loa cho xong.

Nhưng Giang Lang vẫn giữ được bình tĩnh.

Giang Uẩn đã chết, một bên là thiên tử một bên là triều thần, những người này ăn, ở, mặc đều dựa vào bổng lộc của triều đình, quy thuận thái tử tương lai là y còn không phải chuyện sớm muộn hay sao?

Cho nên Giang Lang quyết định bắt đầu từ Phạm Chu.

Y biết, Phạm Chu là một trong những mưu sĩ Giang Uẩn tín nhiệm nhất, chỉ cần có thể lôi kéo Phạm Chu, những mưu sĩ khác sẽ quy phục. Vấn đề là liên tục vài ngày rồi nhưng Phạm Chu đều cố ý trốn tránh y, cố ý không muốn gặp y, cái này không khỏi khiến cho Giang Lang có chút sốt ruột.

“Phạm tiên sinh thế nào rồi?”

Thấy quân y đi ra, Giang Lang lập tức đến gần hỏi thăm.

Sở vương thân phận tôn quý, là trưởng tử hoàng đế thương yêu nhất, còn có thể là thái tử tương lai, quân y nào dám không đáp.

“Vết thương ăn sâu vào tận xương cốt, rất nghiêm trọng, tiểu nhân phải nhanh chóng chuẩn bị thuốc trước...”

Nói xong quân y vội vã rời đi.

Dù sao Giang Lang cũng không phải kẻ thật sự rộng lượng, y có muốn dùng phương pháp lấy lễ hiền để chiêu đãi mưu sĩ cũng không thể nào làm được đến trình độ của Giang Uẩn, thêm vào thái độ hời hợt vừa rồi của quân y đã triệt để chọc giận Giang Lang, y vung nắm đấm, trực tiếp vọt vào trong trướng của Phạm Chu.

Phạm Chu đang ở trên giường uống canh gà với một bên tay treo lủng lẳng.

Thấy Giang Lang đi vào, hắn lập tức kêu thảm một tiếng, đặt bát xuống, người hầu hai bên vội đỡ lấy hắn: "Tiên sinh cẩn thận..."

“Vương gia đến rồi, các ngươi làm sao cũng không biết thông báo một tiếng.”

Phạm Chu lớn tiếng răn dạy, muốn xuống giường hành lễ.

Giang Lang sao dám nhận lễ của hắn, vội vàng tự mình tiến lên đỡ lấy hắn, nói: "Tiên sinh bị thương nặng, không cần đa lễ.”

“Khụ… khụ.”

Phạm Chu ôm cánh tay rối rít tạ ơn.

Lúc này người hầu tiến lên: "Tiên sinh, nên thay thuốc rồi.”

Giang Lang chỉ có thể nhường sang một bên, để người hầu bôi thuốc cho Phạm Chu.