Lần thay thuốc này, tiêu tốn gần nửa canh giờ.
Giang Lang chờ đến nôn nóng, lại không dám nói gì, thật vất vả chờ người hầu lui ra, y vội vàng mở lời: "Tiên sinh, hôm nay quân Tuỳ đã đóng quân ở bờ Bắc, lúc nào cũng có thể tập kích đánh lén, về phương diện phòng thủ của Mộ Vân Quan, bổn vương có một chút kiến giải..."
Giang Lang muốn nhân cơ hội đề bạt vài tướng lĩnh thủ hạ của mình lên.
Không ngờ y còn chưa kịp thể hiện tài hùng biện thì Phạm Chu bỗng nhiên quát to một tiếng, hai mắt trợn lên, ngã thẳng xuống.
Người hầu kêu lên: "Tiên sinh!"
Lại một trận hỗn loạn.
Hai gã người hầu cùng nhau nâng Phạm Chu dậy, đặt lên giường, cáo tội với Giang Lang: "Vương gia, nhất định là dược tính quá mạnh, tiên sinh đau đến ngất đi, tiên sinh thể chất yếu, mấy ngày nay cứ liên tục ngất xỉu... Chúng ta phải lập tức gọi quân y lại đây xem bệnh cho tiên sinh!"
Giang Lang: "...”
Giang Lang biết rõ đối phương cố ý trì hoãn chậm trễ nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, y hít sâu một hơi nói: "Vậy ngày khác bổn vương lại đến thăm tiên sinh."
Giang Lang vừa ra ngoài thì vừa vặn người hầu tâm phúc của y đi tới, nói: "Vương gia, Thân phi nương nương sợ biên giới thời tiết lạnh, cố ý cho người mang theo áo bông và áo choàng tới đến đưa cho vương gia.
Giang Lang không có tâm tình để ý y phục, y lạnh mặt nói một tiếng đã biết, sau đó tức giận bỏ đi.
Phạm Chu ở bên trong nghe thấy, không khỏi thở dài, Sở vương có hoàng đế thiên vị, còn có mẫu thân yêu thương, điện hạ nhà hắn thì sao? Điện hạ hiện giờ rơi xuống dưới vách núi, hài cốt còn chưa lạnh, đừng nói áo bông, chỉ sợ ngay cả toàn bộ thi thể cũng không có người nhặt.
Hắn thương thay cho điện hạ nhà mình.
…
Đợi Tùy Hành quay lại, Giang Uẩn đã ngồi trong điện đọc sách.
Ánh mặt trời thưa thớt chiếu lên y sam, vô cùng ôn nhu ấm áp.
Tùy Hành rất thích hình ảnh năm tháng tĩnh lặng như vậy, hắn đi qua, rất tùy ý ôm người vào lòng, hỏi: "Nghe nói buổi sáng ngươi cùng Trần Quốc chủ đi dạo hoa viên?"
“Như thế nào, ta không thể sao?”
Giang Uẩn cũng không ngẩng đầu lên.
Tùy Hành bật cười.
“Ta nói ngươi thật đúng là có chút cậy sủng mà kiêu.”
Trong lòng hắn có chút ghen tuông, lập tức rút sách của Giang Uẩn ra, ôm người vào lòng, nhướng mày nói: "Đương nhiên có thể, chỉ là ngươi tình nguyện cùng một lão già nói nói cười cười đi dạo hoa viên, cũng không chịu nói nhiều với Cô thêm nửa câu, có phải có chút quá đáng hay không?"
Nửa canh giờ trước, Phàn Thất nổi giận đùng đùng đi tới, trước mặt đám người Từ Kiều, cáo trạng với hắn.
“Y dám sai thuộc hạ rót rượu cho y, coi thuộc hạ như người hầu. Mạt tướng chỉ là thuộc hạ của một mình điện hạ, há có thể do y sai khiến!
“Y dám gọi thẳng đại danh của điện hạ, không hề quy củ!"
"Y còn nói nói cười cười với Trần Quốc chủ, đàm luận cái gì hoa cỏ, một chút cũng không nhớ rõ thân phận của mình!"
Phàn Thất vừa tức giận vừa ủy khuất.
Tùy Hành hăng hái nghe xong, sau đó thưởng cho Phàn Thất một trận quân trượng.
Những chuyện khác Tùy Hành cũng không để ý, thậm chí cảm thấy mới mẻ, duy chỉ có điều cuối cùng "Cùng Trần quốc chủ nói nói cười cười, đàm luận hoa cỏ" làm cho hắn nổi cơn ghen tuông, hơn nữa còn rất nhập tâm.
“Hoa cỏ trong vương cung Trần quốc đẹp như vậy sao?”
Giang Uẩn nói: "Chỉ là nhàm chán, tùy tiện đi dạo thôi.”
Cúi đầu, Tùy Hành chú ý trên người Giang Uẩn chỉ mặc một kiện áo lụa mỏng manh, không mặc ngoại bào, hắn không khỏi nhíu mày: "Sao lại ăn mặc đơn bạc như vậy?
Giang Uẩn nói: "Dính chút rượu, ta mang đi rửa sạch.”
Tùy Hành quả nhiên ngửi được mùi rượu nhàn nhạt ở cổ y, ghen tuông trong lòng càng nồng: "Ngươi cùng lão già kia uống rượu?"
Giang Uẩn gật đầu: "Uống một ít...”
Vừa nói xong, đã bị hắn chặn ngang người ôm lấy.
Giang Uẩn: "Ngươi muốn làm gì?”
Tùy Hành nhướng mày: "Ngươi nói xem, thân là tiểu thϊếp, ngươi bỏ qua Cô, cùng lão nam nhân khác đi dạo hoa viên, còn uống rượu? Cô đương nhiên phải theo gia quy, nghiêm túc trừng phạt ngươi.”
Giữa ban ngày, bên ngoài tẩm điện đều là người.
Trong điện chỉ cần một chút động tĩnh thì bên ngoài đều có thể nghe rõ ràng.
Giang Uẩn tựa lên vai hắn, cắn môi nói: "Ta chỉ uống một chút mà thôi, ngươi đâu có cấm ta uống.”
Tùy Hành mặt lạnh vô tình: "Ngụy biện, tội thêm một bậc.”
“…”
Tay hắn đã mò ra phía sau y, Giang Uẩn chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên một bên mặt hắn, nói: "Như vậy, được không?”
Bước chân Tùy Hành thoáng chốc cứng đờ.
Gần như đồng thời ngay lúc đó, thân binh ở bên ngoài bẩm báo: "Điện hạ, Trần Quốc chủ ở bên ngoài cầu kiến, nói có chuyện quan trọng cần bẩm tấu.”