Nhưng nội tâm Giang Uẩn giờ phút này lại cực kỳ bình tĩnh, giống như đôi mắt trong suốt thuỷ ngọc của y.
Thì ra, đối với sinh tử của bản thân, y tựa hồ cũng không khát vọng mãnh liệt đến vậy.
Giống như đêm mưa to mấy ngày trước, y cầm nhuyễn kiếm trong tay, lẻ loi độc hành giữa đường núi lầy lội hiểm trở, cuối cùng không còn sức chống đỡ, ngã xuống vách núi.
Y chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, không sợ hãi lắm.
Giang Uẩn thu hồi ánh nhìn, rũ mắt, bình tĩnh gập cuốn da dê và bút lại, đặt vào trong ngực.
“Này, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa tay cho ta!”
Đang mải chìm trong suy nghĩ, bên tai y bỗng nhiên vang lên tiếng cười lớn.
Tiếng cười như sấm, đánh thẳng vào sâu trong linh hồn lạnh lẽo của y.
Giang Uẩn giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đang tươi cười, trông còn rực rỡ và ấm áp hơn so với ánh mặt trời ban mai, cùng cánh tay cứng cáp khỏe khoắn được bọc trong giáp sắt lạnh lẽo của Tuỳ Hành.
Diều gỗ khổng lồ, chẳng biết đã hạ xuống từ lúc nào, đang lơ lửng cách mặt đất một khoảng ngắn.
“Đến đây!”
Tùy Hành cười nói.
Giang Uẩn vươn tay để hắn kéo, cả hai cùng rời khỏi đáy vực, theo diều gỗ bay vυ't lên không trung.
Sức gió quá lớn, hai tay Giang Uẩn nắm cán gỗ của diều đang cảm thấy hơi quá sức, cả người đung đưa không ngừng va vào luồng gió xóc nảy, bên cạnh đột nhiên vươn tới một bàn tay, không nói lời nào ôm lấy thắt lưng y, mạnh mẽ nâng y lên, làm điểm tựa cho y.
Tùy Hành cười tủm tỉm trêu ghẹo: "Ngươi thân thể kiều quý thế này, nếu không có Cô ở đây chắc chắn sẽ bị gió thổi đi.”
Giang Uẩn hiếm khi không phản bác hắn.
Tùy Hành nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cười nói: "Vừa rồi ngươi sẽ không cho rằng, Cô muốn bỏ ngươi lại, một mình chạy trốn chứ?"
Giang Uẩn không nói gì.
Tùy Hành nhướng mày: "Yên tâm, chuyện Cô đã đồng ý với ngươi thì sẽ giữ lời, nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện bội bạc kia đâu.”
“Hơn nữa nếu bỏ ngươi lại, về sau ai làm ấm giường cho Cô?”
Cảm giác hỗn loạn vừa sản sinh trong lòng Giang Uẩn trong nháy mắt tiêu tán sạch sẽ, y muốn tránh ra, muốn cách xa hắn một chút nhưng bị Tùy Hành giữ chặt hơn, nói: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận ngã xuống thật bây giờ.”
Diều gỗ thuận lợi hạ cánh vào lúc hoàng hôn.
Bên vách núi đã đứng đầy binh lính Tùy quốc tay cầm đuốc lớn, nhìn qua vô cùng có khí thế.
Diều gỗ bay được một nửa, Tùy Hành đã thuận lợi liên lạc với đám người Từ Kiều.
Từ Kiều, Phàn Thất, Trần Kỳ, ngay cả Nhan Tề vừa đến Trần quốc không lâu cũng đứng ở bên vách núi đợi y.
Phàn Thất là người đầu tiên xông lên, đỏ mắt quỳ xuống, vừa muốn gọi điện hạ, đã thấy Tùy Hành làm tư thế im lặng, mở to mắt nhìn, mới phát hiện trên vai Tùy Hành có một bóng người gầy gò nằm sấp, từ phía sau nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một kiện thanh sam, một phần cổ trắng nõn đang đẫm mồ hôi và một đầu tóc đen dài được vấn lên bằng đai ngọc.
“Đây là......?”
Điện hạ sao còn mang theo một người từ dưới vách núi lên.
Tùy Hành nói: "Đừng nói nhảm, có xe ngựa không?”
“Có, có.”
Trả lời chính là Trần Quốc chủ, đang khép nép đứng cuối hàng.
Đúng vậy, để thể hiện lòng trung thành, Trần Quốc chủ tuy đã lớn tuổi cũng tự mình mang theo binh sĩ vào núi, giúp đỡ tìm kiếm tung tích Tùy Hành. Ông ta còn chủ động cung cấp một phương thức truyền tin thích hợp đối với địa hình núi non hiểm trở của Trần quốc, vô cùng linh hoạt, giúp đỡ đám người Từ Kiều thuận lợi liên lạc với Tùy Hành, có thể nói là công lao to lớn.
Bởi vì đi đứng không linh hoạt, Trần quốc chủ ngồi xe ngựa tới.
Xe ngựa to lớn đi đường không tránh khỏi vướng víu, không nghĩ tới lúc này phát huy công dụng.
Tùy Hành ôm Giang Uẩn vào trong xe, cẩn thận đặt người xuống rồi hỏi: "Thế nào? Ngươi còn chịu được không?”
Bởi vì nửa đường diều gỗ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu nên bọn họ chậm hơn dự tính một canh giờ.
Vừa vào đêm, Thấm Cốt Hương trong cơ thể Giang Uẩn lại đúng giờ phát tác.
Giang Uẩn siết chặt ống tay áo, gật đầu.
Trần Quốc chủ nổi danh xa hoa lãng phí, yêu thích hưởng thụ, xe ngựa cũng bố trí giống như cung điện thu nhỏ, cái gì cần có đều đầy đủ không thiếu, trên mặt đất còn trải thảm quý giá.
Tùy Hành vốn định đặt Giang Uẩn lên giường nhưng Giang Uẩn không chịu nằm, kiên trì phải ngồi dựa vào vách xe.
Tùy Hành chỉ có thể nghe theo y.
Hắn lo lắng nói: "Nếu ngươi thật sự khó chịu, Cô trước hết…”
“Không cần.”
Giang Uẩn nhẹ giọng cự tuyệt.