Không biết có phải do dược lực đang dần dần tiêu tan hay không, hôm nay nhiệt lưu trong cơ thể Giang Uẩn cũng không mãnh liệt như vài ngày trước, vẫn còn trong phạm vi mà lý trí của y có thể khống chế.
Bây giờ đã trở lại mặt đất, y phải cố gắng duy trì trạng thái tỉnh táo, tìm kiếm cơ hội thoát thân.
“Được rồi.”
“Có việc thì thổi nó gọi Cô.”
Tùy Hành lại nhét cái còi ngắn kia vào lòng bàn tay Giang Uẩn, đứng dậy ra khỏi xe ngựa.
Phàn Thất đang đứng ở bên ngoài, xoa xoa tay, tò mò nhìn trộm vào trong.
Không nhìn ra được cái gì ngược lại còn bị ánh mắt sắc bén của Tùy Hành dọa cho ra một lưng mồ hôi lạnh, lui về phía sau vài bước.
Tùy Hành nói: "Không có lệnh của Cô, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần nơi này.”
“Vâng!”
Phàn Thất nghiêm mặt lĩnh mệnh, trong lòng càng lúc càng tò mò, người được điện hạ ôm vào trong xe rốt cuộc là ai.
Hắn đi theo điện hạ nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng thấy điện hạ ôm ai bao giờ…
Đám người Từ Kiều, Trần Kỳ thì tự giác đứng cách đó nửa trượng đợi chờ.
Thấy Tùy Hành đi tới, cả đám người cùng nhau tiến lên hành lễ.
Tùy Hành đứng chắp tay sau lưng, cười nói: "Các vị vất vả rồi.”
Ánh mắt hắn sáng ngời, mặt mày sắc bén ngạo nghễ, hiển nhiên không bị thương.
Từ Kiều thở phào nhẹ nhõm: "Thật sự là trời phù hộ Đại Tùy, lúc này điện hạ có thể thuận lợi thoát hiểm, một là phải cảm tạ Trần Quốc chủ dốc sức tương trợ, hai là phải cảm tạ công tử Nhan Tề là người đầu tiên nhận ra được tín hiệu liên lạc của điện hạ.”
Trần Quốc chủ nơm nớp lo sợ, rụt ở phía sau như chim cút, nghĩ đến mấy cái đầu máu chảy đầm đìa vẫn đang đặt trong tẩm cung thì không dám nhìn thẳng Tùy Hành. Sợ vị Đại Sát Tinh này mất hứng, lại muốn khoét sọ ông ta làm đồ đựng rượu.
Ánh mắt Tùy Hành trực tiếp lướt qua ông ta, dừng ở trên người đang đứng bên cạnh ông ta, một thân hắc y khoác ngoại bào đang lẳng lặng đứng đó.
Nhan Tề đứng trong bóng đêm, hành lễ với hắn: "Chúc mừng điện hạ thuận lợi thoát hiểm.”
Tùy Hành thản nhiên thu hồi ánh mắt.
“Làm phiền Nhan Ngự Sử rồi.”
*Ngự sử: chức quan có nhiệm vụ giám sát và can gián, trước mắt chưa biết Nhan Tề là ngự sử cho ai, cho thái tử hay cho hoàng đế.
“Việc thần phải làm.”
Ánh mắt Nhan Tề cuối cùng cũng rơi xuống cách đó không xa, dừng lại trên chiếc xe ngựa đang ẩn trong bóng tối chạng vạng, y chần chừ một lát mới hỏi: "Vị bằng hữu kia của điện hạ bị thương sao, có cần thần mời ngự y..."
“Không phiền Ngự Sử đại nhân hao tâm tổn trí.”
Tùy Hành trực tiếp ngắt lời y, quay đầu hỏi Từ Kiều tình hình của Mộ Vân Quan.
Sắc mặt Nhan Tề thoắt cái trắng bệch.
Từ Kiều đầu tiên nói chuyện thái tử Giang quốc rơi xuống vực mà chết.
“Giang Uẩn đã chết?”
Tùy Hành ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Hắn mặc dù chán ghét cái người dối trá gian tà như Giang Uẩn nhưng cũng không ngờ y chết nhanh như vậy.
"Đúng vậy, Trần quân sư tự mình dẫn người lục soát cả ngọn núi, cũng không phát hiện tung tích Giang Uẩn, sau đó có binh sĩ ở bên vách núi phát hiện ngọc bội của thái tử Giang quốc."
“Nghe nói thái tử Giang quốc từ nhỏ thể chất yếu, người lại nhiều bệnh, hơn nữa không biết võ công, từ trên vách núi cao như vậy rơi xuống, hẳn là dữ nhiều lành ít. Giang quốc bên kia cũng đã từ bỏ tìm kiếm, phái Sở vương đến tiếp quản Mộ Vân quan.”
Từ Kiều lại nói: "Đêm đó đột nhiên bộc phát lũ quét, rất nhiều bách tính, thương nhân đi ngang qua đều bị cuốn vào dưới vách núi sâu, không thấy tung tích. Quan viên Trần quốc cũng phái ra rất nhiều binh sĩ vào trong núi tìm người, mặc dù cứu được vài người, nhưng đại đa số ngay cả hài cốt cũng không tìm được. Thái tử Giang quốc hơn phân nửa cũng bị chôn ở dưới vách núi."
Trần Kỳ thỉnh tội với Tùy Hành, nói đều là bởi vì hắn bố trí bẫy rập sơ suất, không thể bắt sống Giang Uẩn.
Tùy Hành vẫn cười nói: "Là y không có phúc, sao có thể trách quân sư, Cô biết, quân sư cũng muốn y sống.”
Trần Kỳ thấy hắn không có khúc mắc nào mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trần Kỳ nói thêm: "Nhưng mà chúng ta vẫn bắt được một mưu sĩ quan trọng bên cạnh Giang Uẩn, tên là Công Tôn Dương, người này xuất thân là hiệp khách giang hồ, Giang Uẩn rất coi trọng hắn nên có lẽ hắn cũng nắm được không ít thông tin quan trọng của Giang quốc. Chỉ là trước mắt trọng thương chưa tỉnh, đợi hắn tỉnh lại sẽ tiến hành thẩm vấn, ắt sẽ có thu hoạch.”
Tùy Hành gật đầu: "Vậy làm phiền quân sư rồi.”
Từ Kiều tiếc nuối nói: "Đáng tiếc kế hoạch tập kích bất ngờ Mộ Vân quan của điện hạ đã bị Giang quốc biết được, Giang quốc bên kia đã bố trí đầy đủ, bây giờ muốn tiến công Mộ Vân Quan chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”
Tùy Hành cũng không nóng vội, tấn Công Mộ Vân Quan vốn là một bước cờ hiểm, nếu tình huống có biến, hắn thay đổi sách lược là được. Hôm nay Giang Uẩn đã chết, đây cũng chính là thời cơ tuyệt hảo để hắn chia rẽ sáu nước Giang Nam!