Ngoài Ý Muốn Hoài Nhãi Con Của Thái Tử Địch Quốc

Chương 9-1: Điện hạ sao còn mang theo một người từ dưới vách núi lên?

Xe ngựa của hoàng thất Trần quốc, là cỗ xe mà vương cung nước này chuyên dùng để vơ vét mỹ nhân.

Mà Vệ quốc nhiều mỹ nhân, biên giới hai nước lại ngay bên cạnh nhau, huống chi họ Sở lại là dòng họ chiếm số đông ở Vệ quốc. Có thể nói đáp án này của Giang Uẩn, không ai có thể bắt bẻ.

“Sở Ngôn?”

Tùy Hành đọc cái tên này, cười tủm tỉm nói: “Điềm đạm đáng yêu, rất hợp với ngươi.”

“Vậy sau này Cô gọi ngươi là A Ngôn, được không?”

Giang Uẩn thần sắc phức tạp nhìn hắn, khóe môi mấp máy, cuối cùng không nói gì, chỉ đành mặc hắn: "... Tùy ngươi.”

“Vậy phụ mẫu ngươi đâu?”

“Dọc đường ngã hỏng đầu óc, ta không nhớ rõ.”

“…”

Bịa chuyện thật sự qua loa lấy lệ quá.

Nhưng cũng không có gì lạ.

Thời buổi này, loại phụ mẫu có thể bán con, nhẫn tâm đưa cốt nhục của mình cho một lão già háo sắc chà đạp thì sao có thể là người lương thiện.

Tùy Hành nhướng mày: "Vậy Cô phải coi chừng ngươi, đỡ cho ngày nào đó ngươi lại té hỏng đầu óc, ngay cả Cô cũng không nhớ rõ.”

“...”

Đảo mắt đã đến ngày hôm sau, đáy vực quả nhiên nổi lên gió đông mạnh mẽ hiếm thấy.

Hai người đi đến vị trí đầu gió, nơi này là một khe nứt vừa sâu vừa hẹp nằm giữa hai ngọn núi. Giang Uẩn mất mấy ngày trời để tính toán mới tính ra được nơi mà lực gió thổi mạnh nhất, tốc độ thổi nhanh nhất của cả đáy vực hầu như đều tập trung tại chỗ này.

Giang Uẩn còn đang cầm bút và cuốn da dê, tính toán điểm cao nhất để đón gió mà cả hai có thể đặt chân.

Giang Uẩn khoác trường sam xanh thẫm đứng ở giữa núi đá lởm chởm, đai ngọc tung bay, ống tay áo theo gió lay động, quả nhiên như một đóa hoa sen thanh khiết, khảm ở trên vách đá u ám.

Tùy Hành khoanh tay đứng ở phía dưới, nhìn đến si mê, khóe miệng khẽ nhếch.

Lại một cơn gió mạnh thổi qua.

Giang Uẩn tay không nắm chắc, bút rơi xuống. Đang muốn cúi người nhặt thì bên cạnh đã vươn ra một bàn tay, giành trước một bước nhặt bút ngọc rơi vào khe đá lên, thả lại lòng bàn tay y.

Giang Uẩn nghiêng đầu, nhìn về phía Tùy Hành chẳng biết theo sau y từ khi nào.

Tùy Hành sờ sờ mũi, quét mắt nhìn cuộn giấy da dê đã được Giang Uẩn ghi chép dày đặc hành trình tính toán hướng gió mấy ngày vừa qua của y: "Tính ra chưa?"

“Cũng không sai biệt lắm đâu.”

Đợi xuống lại mặt đất, đập vào mắt Giang Uẩn là một con diều gỗ thật lớn, bước chân y khựng lại, lần nữa nhìn về phía Tùy Hành.

“Không phải đã nói là làm hai cái sao?”

Tùy Hành mỉm cười đáp: "Yên tâm, với kỹ thuật của Cô, đừng nói chở hai người, cho dù thêm hai người nữa cũng sẽ không rơi xuống đâu.”

“Hơn nữa, thân thể ngươi kiều quý, Cô sợ ngươi nửa đường nắm không chặt mà bị gió thổi bay mất.”

*Kiều quý: vừa kiều diễm vừa trân quý.

Người này vẫn còn nghi ngờ, sợ y một mình chạy trốn.

Nhưng quan trọng nhất bây giờ là phải thoát ra khỏi đáy vực này trước đã, đợi lên trên rồi kiếm cơ hội để thoát khỏi Tuỳ Hành cũng không muộn.

Giang Uẩn nhìn thấu ý đồ của hắn nhưng cũng không nói toạc ra, khép cuốn da dê lại, tiếp tục ngồi trên núi đá tính toán số liệu.

Kỳ thực cả hai người đều đang cố nắm lấy điểm mấu chốt của đối phương.

Không đến một khắc cuối cùng, Tùy Hành sẽ không lấy ra một con diều gỗ duy nhất như thế này.

Không đến một khắc cuối cùng, y cũng sẽ không tiết lộ số liệu về hướng gió chuẩn xác nhất cho người này.

Lợi dụng diều gỗ để thoát ra khỏi đây không chỉ là đang đối kháng với ông trời mà đồng thời còn là một canh bạc cực lớn, chỉ cần điểm cất cánh hơi sai lệch, bọn họ có thể té ngã tan xương nát thịt. Người này tình nguyện mạo hiểm cũng muốn cùng y cưỡi chung một con diều, ắt hẳn cũng đã có tâm tư đề phòng Giang Uẩn dùng số liệu giả lừa gạt hắn.

Một khắc sau, gió đông đạt tới cực đại.

Giang Uẩn biết không thể kéo dài thêm nữa, thu hồi giấy bút đứng dậy, chỉ vào một góc của khe nứt, nơi tối om nhớp nháp như răng nanh sắc bén của dã thú, nói: "Điểm cao nhất… chính là nơi đó.”

Tùy Hành hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, hai tay giữ lấy cán ngang trên diều gỗ, từ trên cao nhảy xuống, dáng người như báo săn ẩn hiện. Diều gỗ khổng lồ lập tức mượn sức gió đông mạnh mẽ đang ồ ạt tiến vào khe hở mà bay vυ't lên.

Giang Uẩn đứng tại chỗ, thân ảnh cô độc khoác trường bào xanh thẫm, đôi mắt trong suốt. Y ngửa đầu, lẳng lặng nhìn bóng dáng to lớn của diều gỗ lướt qua đầu mày của mình, bay vυ't lên cao.

Diều gỗ thành công đáp tới toạ độ mà Giang Uẩn đã đánh dấu trước đó.

Dựa theo trạng thái hiện tại, có thể thuận lợi xuyên qua vách núi sâu ngàn trượng này để lên trên mặt đất.

Người nọ... hoàn toàn có thể lựa chọn vứt bỏ y, một mình cưỡi diều gỗ chạy trốn. Thiếu một người thì tỷ lệ chạy trốn thành công càng lớn.

Bước cuối cùng này, quyền chủ động chung quy không ở trong tay y.

Theo lý mà nói y hẳn nên lo lắng hoặc sợ hãi.