Ngoài Ý Muốn Hoài Nhãi Con Của Thái Tử Địch Quốc

Chương 8-3:

Tùy Hành rất nhanh cũng ăn xong, đánh giá tiểu tình nhân có chút quá mức an tĩnh, đột nhiên đưa tay ôm người vào trong ngực, nói: “Cũng sắp phải rời đi rồi nhưng hình như cô vẫn chưa biết tên của ngươi.”

Giang Uẩn khẽ dừng động tác: “Không cần phải biết.”

“Vậy làm sao được, làm tiểu thϊếp của Cô, gia thế nhất định phải trong sạch để còn đăng ký nhập tịch. Ngươi không chịu nói tên, tới lúc lễ quan cần danh sách, Cô nên nói như thế nào đây, chẳng lẽ lại nói thẳng là ‘tiểu thϊếp ấm giường’ à? Cô ngược lại không sao cả, chỉ là ngươi...”

“Tùy ngươi.”

Nhưng mà hôm nay Tùy Hành quyết tâm muốn hỏi ra, cầm ngược lấy phần cổ tay, thuận thế đè người lên vách đá, dỗ dành nói: “Nói cho Cô, được không nào?”

Thấy Giang Uẩn vẫn khẽ nhếch môi không lên tiếng, ánh mắt hắn chợt sâu thẳm, cười nói: “Dự đoán hướng gió và sức gió, cần có lực quan sát và cảm giác vô cùng nhạy bén, cho dù ở trong quân đội, cũng cần phải trải qua huấn luyện trinh sát chuyên nghiệp mới có thể dự đoán chính xác. Ngươi rốt cuộc là ai, sao lại hiểu cái này? Hửm?”

Khác với sự dịu dàng dụ dỗ một khắc trước đó, trong nháy mắt hắn phảng phất cởi bỏ lớp da, biến thành một con sói bộc lộ tài năng, thế công hung mãnh, mạnh mẽ nghiền nát con mồi đã tới tay.

Đây mới là bản tính của người này.

“Khẩu âm của ngươi, tựa hồ không phải người Trần quốc. Ngươi, đến tột cùng là đến từ nơi nào?”

Tùy Hành từng bước ép sát, tiếp tục hỏi.

Toàn bộ sau lưng Giang Uẩn đều bị hắn áp chế, dán sát vào vách động, không một khe hở, chỉ có thể bị ép ngửa đầu, nhìn hắn.

Giang Uẩn thấy Tuỳ Hành làm ra chuyện này thì cũng không ngoài ý muốn lắm.

Đại Sát Tinh có thể sáng lập Thanh Lang Doanh, khiến các nước nghe tên đã sợ mất mật, không thể nào là một tên Đăng Đồ Tử trầm mê sắc dục, không có đầu óc.

Như lần đầu gặp mặt, người này đã hoài nghi y là mồi nhử mà đối thủ cố ý bỏ lại.

Những ngày này, bọn họ bề ngoài ở chung bình an vô sự, thậm chí đã xảy ra quan hệ thân mật nhất, nhưng người này chưa bao giờ ngừng tìm tòi nghiên cứu, thăm dò.

Hắn chú ý tới giọng nói của y, cũng nói trúng tim đen chỉ ra năng lực đặc dị của y có thể ghi lại hướng gió.

Hiện tại diều gỗ đã làm xong, đến thời khắc mấu chốt chạy trối chết, thân là thái tử một nước, người này tuyệt đối sẽ không vứt não mang theo một gian tế bất lợi cho mình cùng nhau chạy trốn.

Cho nên, hắn rốt cuộc muốn chính thức bắt đầu xác nhận thân phận của y.

Chỉ cần y trả lời sai một câu, người này chỉ sợ sẽ không chút lưu tình bỏ lại y, một mình chạy trốn.

Giang Uẩn nhắm mắt lại.

“Ngươi có thể trực tiếp gϊếŧ ta.”

Tùy Hành cười: “Ngươi xinh đẹp như vậy, sao Cô nỡ gϊếŧ ngươi được chứ.”

Giang Uẩn: “Ta có nói trái phải thế nào, ngươi cũng sẽ không tin.”

“Vậy cũng không nhất định, ngươi nói trước thử xem.”

Tùy Hành kiên nhẫn chờ đáp án.

Giang Uẩn chỉ có thể thản nhiên lặp lại những gì đã nói trước đó: “Ta không phải là mồi nhử của bất cứ ai, gặp ngươi chỉ là ngoài ý muốn.”

“Cô biết.”

Giang Uẩn mở mắt.

Tùy Hành: “Khiến ngươi bất ngờ à?”

Đương nhiên không phải ngay từ đầu Tùy Hành đã nhận định như thế, cho ra kết luận như vậy, chỉ là bởi vì mấy ngày ở chung, không phát hiện Giang Uẩn có bất kỳ mưu đồ gì trên người hắn.

Thậm chí còn hận không thể lúc nào cũng tránh né hắn.

Thân là mồi nhử, cho dù che dấu tốt hơn nữa, làm sao có thể không có mưu đồ được chứ.

Trừ phi, bọn họ gặp nhau, thật sự chỉ do tai nạn.

Nhận định này khiến cho thái tử điện hạ từ trước đến nay kiêu ngạo không ai bì nổi rất sung sướиɠ.

Giang Uẩn rũ mắt xuống: “Đã như vậy, ngươi còn hỏi cái gì nữa đây?”

“Dĩ nhiên Cô muốn hỏi.”

“Cô thân là thái Tử, sao có thể ngay cả tên tiểu thϊếp của mình cũng không biết được chứ.”

Giang Uẩn mở to đôi mắt đen nhánh trong suốt, bình tĩnh nhìn nam nhân trẻ tuổi kiêu ngạo đường hoàng, tràn ngập ham muốn chiếm hữu trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy có chút hoang đường.

Một thái tử địch quốc, xét mọi mặt hắn đều là kẻ thù truyền kiếp của y, lại ở đáy vực sâu không thấy đáy này, phát sinh quan hệ xá© ŧᏂịŧ với y, nghiêm trang muốn nạp y làm thϊếp, còn nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu thân thế của y.

Giang Uẩn: “Kỳ thật ta và ngươi, không cần...”

Chưa nói xong, môi đã bị chặn lại.

Sau một hồi công lược, mặt mày Tùy Hành sắc bén, nhẹ nhàng nâng gương mặt trắng như tuyết lên, ánh mắt thâm thúy nhìn xuống, nói: “Ngươi cảm thấy không cần, Cô lại cảm thấy rất cần thiết.”

“Cô có thể không truy cứu lai lịch của ngươi, nhưng hãy nói cho Cô, tên của ngươi, được không?”

“Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, Cô rất yêu thích ngươi sao?”

Giang Uẩn bình tĩnh nhìn hắn.

Tùy Hành không hiểu sao có chút hoảng hốt.

“Như thế nào, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác với Cô à?”

Chuyện này không có khả năng.

Hắn rõ ràng đã rất cố gắng thi triển kỹ xảo, mấy đêm qua, thân thể bọn họ cũng vô cùng phù hợp với nhau.

“Có phải tư thế của Cô hay không...”

“Không phải!”

Giang Uẩn xấu hổ ngắt lời hắn, không nghĩ đến lúc này rồi, hắn vẫn có thể dẫn dắt đề tài tới phương diện kia.

Trầm mặc một lát, y nói: “Vệ quốc, Sở Ngôn.”

*********

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Giang: Người này tuyệt không phải một tên Đăng Đồ Tử thấy sắc nảy lòng tham.

Tác giả: Đúng vậy, hắn đúng là như vậy.