Vị Quốc chủ này cung phản xạ dài đến ngỡ ngàng, nghe nói là ngủ trưa tỉnh dậy, biết được Lạc Phượng Quân trước mặt mọi người chạy đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ Giang Uẩn nên cố ý chạy tới thỉnh tội với Giang Uẩn. Đi cùng lão có cả Trần Thao, thế tử Trần quốc trung hậu thành thật.
“Lão thần... chiếu cố không chu toàn... Khụ khụ... Có tội...”
Trần Quốc chủ tuổi đã hơn sáu mươi, là một lão nhân tóc hoa râm, tuổi già sức yếu, được cung nhân bên cạnh đỡ, đi một bước thở ba hơi. Nói chuyện nặng nhọc giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt hơi tắt thở. Nghe nói việc nước phần lớn đều đã giao cho thế tử Trần Thao xử lý.
Giang Uẩn có ngại ồn ào, phiền phức đến mấy cũng phải lên tiếng trấn an.
“Không xét thân phận, chỉ xét tài nghệ, đây vốn là tôn chỉ khi lập nên Lưu Thương yến, sao có thể vì một mình Cô mà phá hỏng quy củ.”
“Là Cô tài sơ học thiển, Quốc chủ không cần lo lắng.”
Trần quốc chủ nói tuyệt đối không thể cho qua như vậy, để cho thái tử Giang quốc chịu uỷ khuất ở địa bàn Trần quốc thì còn ra thể thống gì nữa. Lão Quốc chủ quét mắt một vòng, lớn tiếng ra lệnh cho cung nhân: "Gọi Trần Kỳ tới đây.”
Trần Kỳ rất nhanh đã đi qua bên thuỷ tạ, người còn chưa kịp đứng vững đã bị Trần Quốc chủ một cước đạp ngã xuống đất.
"Bổn Quốc chủ để cho ngươi phụ trách Lưu Thương yến lần này, chiêu đãi khách khứa, duy trì trật tự yến tiệc, ngươi duy trì như thế này sao? Còn không mau dập đầu thỉnh tội với điện hạ đi!”
Bên trong thủy tạ, Giang Uẩn nhíu mày nói: "Không cần như thế.”
“Điện hạ không nên che chở hắn!”
Trần quốc chủ chống nạnh mà đứng, quát Trần Kỳ: "Còn không mau quỳ xuống! Nghĩ rằng mình viết được mấy bài văn, thì có thể vô pháp vô thiên, quên luôn cả tôn ti trật tự hay sao!"
“Nhi thần biết tội.”
Trần Kỳ quỳ xuống đất, gần như có thể cảm nhận được ánh mắt đang đổ dồn vào lưng hắn từ bốn phương tám hướng, hoặc châm chọc, hoặc xem náo nhiệt, hoặc thương hại, nắm tay Trần Kỳ giấu trong tay áo siết chặt, mặt hướng về phía rèm che, chậm rãi dập đầu. “Thần sơ suất, khiến điện hạ không vui, xin điện hạ phạt nặng.”
Giang Uẩn gọi hắn đứng dậy.
Trần Quốc chủ nói: "Điện hạ tuyệt đối không thể nhẹ nhàng tha cho tên súc sinh này, hung hăng phạt, phạt thật nặng mới được!"
Giang Uẩn bất đắc dĩ, giọng nói mang theo ý tứ không vui: "Cô đã sớm nói, việc này không liên quan đến lệnh công tử, Quốc chủ không cần nhiều lời nữa. Công Tôn Dương, đỡ nhị công tử đứng lên đi.”
Công Tôn Dương lĩnh mệnh.
Giang Uẩn cảm thấy việc này đối với Trần Kỳ thật sự là tai bay vạ gió, đợi Trần Kỳ đứng lên, y nói: "Trần công tử vừa rồi thi triển tài năng, Cô rất thưởng thức, hy vọng Trần công tử ngày sau có thể cho ra tác phẩm xuất sắc.”
Không quên dặn dò Trần Quốc chủ: "Việc này đã xong, Quốc chủ đừng chỉ trích nhị công tử nữa.”
Trần quốc chủ một phen cảm động đến rơi nước mắt.
Rốt cục cũng tiễn được Trần quốc chủ thích làm bộ làm tịch này, Công Tôn Dương khẽ nói: "Lão già này, nhìn thì tưởng tai mắt choáng váng, thực chất rất khôn khéo, nếu không sao lúc Lạc Phượng Quân làm khó dễ lão không tới, sự tình kết thúc rồi mới đến bán thảm thỉnh tội với điện hạ, còn định hy sinh nhi tử của mình, cực cho lão phải diễn khổ nhục kế như vậy!”
Đúng là khổ cho nhị công tử Trần quốc.
Việc này ai cũng ngầm hiểu trong lòng.
Phạm Chu bảo hắn nói ít đi hai câu, miễn cho bị người khác nghe thấy.
Một bên khác, Trần Kỳ vừa ra khỏi thủy tạ, đã bị các danh sĩ đợi bên ngoài từ nãy giờ vây quanh.
“Tình hình vừa rồi chúng ta đều thấy được, thái tử Giang quốc kia, đúng là ỷ thế hϊếp người, biết rõ Ký Tài và y cùng đề danh trên bảng , vậy mà ỷ vào thân phận thái tử Giang quốc ép Ký Tài huynh quỳ xuống trước mặt mọi người, nhận lỗi với y!”
“Đúng vậy, rõ ràng là cố ý gây khó dễ ức hϊếp Ký Tài..... Đức độ nổi danh thiên hạ gì chứ, ta thấy đều là khoác lác cả thôi!”
Trần Kỳ vẫn siết chặt nắm đấm, trên mặt lại nghiêm nghị nói: "Chư vị cẩn thận, chuyện vừa rồi đúng là Ký Tài sai trước, không duy trì tốt trật tự yến tiệc, điện hạ có tức giận cũng là điều dễ hiểu. Điện hạ không giáng tội đã là ban ân cho Ký Tài.”
“Ký Tài huynh, huynh không cần giải thích, chúng ta đều hiểu!”
“Ai, Ký Tài, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có cái quá trung hậu thành thật!”
“...”
Còn có người trực tiếp kéo hắn đi khỏi đó: "Đi, Ký Tài, qua bên Phu Tử Đài đi, chúng ta còn có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi.”
Trần Kỳ cười gật đầu.
“Được.”