Đặng Công, quan nội phủ Giang quốc đi cùng Giang Uẩn đến Lưu Thương yến mang theo một bình trà nóng mới pha tiến vào thủy tạ, thấy điện hạ nhà mình vẫn chuyên chú đọc sách như trước. Bánh ngọt bày trên bàn gần như còn nguyên chưa động, ngược lại bên cạnh có một đĩa ô mai lại thiếu mất vài viên, nhất thời mặt mày hớn hở: "Điện hạ thích cái này sao? Để lão nô đi lấy thêm một ít.”
Giang Uẩn lắc đầu nói không cần.
Đặng Công thở dài, điện hạ có bệnh dạ dày, vấn đề ăn uống luôn phải chú ý, rất nhiều món không ăn được, gần như là thanh tâm quả dục. Ở vương cung Giang quốc, ngày thường bữa sáng cũng chỉ thấy điện hạ dùng cháo đậu xanh với một ít đồ ăn kèm, rất ít khi động đến đồ ăn dầu mỡ hay đồ ngọt ngấy. Yến tiệc hôm nay đa số là món ăn cứng, bánh táo, trái cây đã là những món thanh đạm nhất rồi.
Lão vốn định phân phó người chuẩn bị yến tiệc bên Trần quốc chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm, nhưng lại bị điện hạ ngăn cản.
Đại nhân Phạm Chu cũng nói: "Thói quen ăn uống của điện hạ, sao có thể tùy tiện để kẻ dưới biết được, thôi thì đành ủy khuất điện hạ một chút vậy.” Đại nhân Phạm Chu là người trung trực, dũng cảm, không ngại nói lời can gián nên rất được điện hạ tín nhiệm. Nếu ngày thường ngôn hành cử chỉ hoặc phẩm đức của điện hạ có bất kỳ khuyết điểm gì, hắn cũng không e dè mà nói thẳng. Bởi sự tốt tính, chưa bao giờ nổi giận khi nghe kẻ dưới nói lời khuyên răn của mình mà Giang Uẩn được vô số danh sĩ trung thành xem là nơi nương tựa. Đặng Công nào dám không nghe theo.
Chỉ khổ cho điện hạ.
Từ lúc tới Trần quốc, điện hạ gần như chưa từng có bữa cơm tử tế! Bệnh dạ dày lúc này sợ là đã nghiêm trọng hơn.
Hoàng thượng nghiêm khắc dạy dỗ thì thôi đi, những mưu sĩ này ai nấy cứ thích quản đông quản tây, không chấp nhận được phẩm hạnh của điện hạ có một chút tỳ vết, một nội quan như lão nhìn mà đau lòng.
“Phi Ưng Các có truyền tin tức gì đến không?”
Giang Uẩn chợt ngẩng đầu hỏi.
Công Tôn Dương vội đáp không có.
Phi Ưng Các là tổ chức tình báo do một tay Giang Uẩn sáng lập, chủ yếu phụ trách truyền tin tình báo trong quân doanh. Nửa tháng trước, có một mật thám của Phi Ưng các đã phát hiện được dấu vết hoạt động trinh sát của Tùy quốc ở bờ nam sông Hoàng Hà. Điện hạ cố ý truyền tin cho tướng quân Vân Hoài đang đóng quân ở Mộ Vân Quan, ra lệnh cho hắn điều tra chứng thực việc này.
Mấy năm nay, hai bên bờ sông Hoàng Hà nhìn như an ổn, song thực tế các nước thù địch ở đầu bên kia liên tục quấy rối và tổ chức các cuộc xâm lược quy mô nhỏ mãi không dứt, không hề có dấu hiệu ngừng lại. Hai năm trước, quân đội Tuỳ quốc thậm chí còn muốn chiếm lấy Khương quốc, nước nhỏ nằm ở cứ điểm tây bắc Hoàng Hà để làm điểm đột phá, men theo đó đi đường vòng xuôi về phía nam, May mắn Phi Ưng các kịp thời phát hiện mới cho Giang Uẩn có đủ thời gian mưu tính. Âm mưu của quân đội nhà Tuỳ mới không thể thực hiện được.
Hiện tại dấu vết trinh sát của quân Tùy đột nhiên xuất hiện gần Mộ Vân Quan, hiển nhiên cần phải đặc biệt đề phòng.
Công Tôn Dương hỏi: "Có cần thuộc hạ gửi thư thúc giục bên đó một chút không?”
Giang Uẩn lắc đầu: "Không cần, đợi Lưu Thương yến kết thúc, Cô trực tiếp đi Mộ Vân Quan.”
Mộ Vân Quan nằm ở phía bắc Giang quốc, gần bờ nam Hoàng Hà, nếu xuất phát từ Trần quốc đúng là tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Công Tôn Dương cùng Phạm Chu hiểu được, chuyện trinh sát của Tuỳ quốc rất nghiêm trọng nên điện hạ muốn đích thân đi qua đó một chuyến mới có thể yên tâm. Thân là mưu sĩ của Giang Uẩn, cả hai lập tức hành lễ lĩnh mệnh.
Tỷ thí kết thúc chính là tiệc tối.
Hôm nay Lưu Thương yến tụ tập đông đủ , sáu nước đều phái đi rất nhiều danh sĩ, công khanh, quý tộc đến dự tiệc, có thể nói là vô cùng náo nhiệt, vô cùng trọng đại. Trần Quốc chủ cũng cảm thấy như được dính lây hào quang vạn trượng, cố ý để cung nhân mang rượu Bạch Lê trân quý hơn mười năm lên cho tân khách thưởng thức.
Yến hội kết thúc, Giang Uẩn bèn lấy lý do thân thể không khỏe, cáo từ Trần Quốc chủ, ngồi xe ngựa nhanh chóng di chuyển lên phương bắc. Mọi người đều biết vị điện hạ này sức khỏe không tốt, không thể ra gió, cũng không giữ người ở lại, tất cả đều đứng ngoài cửa cung tiễn y.
Trần Quốc chủ kêu gọi mọi người quay lại trong điện tiếp tục yến tiệc. Cũng ra lệnh triệu mấy vị Khôn Quân được sủng ái trong hậu cung của lão đến bồi mọi người uống rượu mua vui.
Khôn Quân là cách gọi đặc biệt của thời đại này, địa vị giống như nô ɭệ, chủ yếu cung cấp cho tầng lớp quý tộc chơi đùa. Thậm chí một ít quý tộc sẽ tự mình chọn lựa những thiếu niên xinh đẹp, từ nhỏ nuôi nấng bọn họ bằng những dược vật có công dụng đặc hiệu, dần dà, những thiếu niên này sẽ có xương cốt còn mềm mại quyến rũ hơn cả nữ tử. Bởi vì là công cụ vui chơi của tầng lớp cao nên cũng được đặt cho cái tên phong nhã – Khôn Quân.
Thời đại này, quý tộc ở trong phủ nuôi dưỡng Khôn Quân là chuyện rất bình thường, Liệt Vương, Quốc chủ Tề quốc nổi danh thiên hạ vì sự bạo ngược và hoang da^ʍ vô độ của mình thậm chí đã xây dựng Thanh Tước Đài ở Tề Đô. Hắn vơ vét các thiếu niên mỹ mạo khắp thiên hạ để cung cấp cho bản thân hưởng lạc. Dược vật "Ỷ La" chuyên dùng để dạy dỗ Khôn Quân, cũng xuất phát từ Thanh Tước Đài, sau đó mới lưu truyền đến các nước khác.
Những Khôn Quân mà Trần Quốc chủ nuôi dưỡng thoạt nhìn đều là thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, người nào cũng môi hồng răng trắng, phi thường tuấn tú, mười phần biết lấy lòng người khác, vừa nhìn thì biết đều đã được tỉ mỉ dạy dỗ.
Cơ mà, Trần Quốc chủ năm nay đã hơn sáu mươi còn nghiện chơi đùa các thiếu niên mười mấy tuổi, khiến mọi người trong lòng không khỏi có chút xem thường.
Tiệc rượu đang vào lúc cao trào, chợt có thị vệ vội vàng chạy vào báo: "Quốc quân, không ổn rồi, quân Tuỳ đánh vào đến đây rồi!"
Trần Quốc chủ đang uống đến mơ mơ màng màng, nghe vậy trừng mắt hỏi: "Ngươi... ngươi nói cái gì?"
“Quân Tùy, quân Tùy đánh vào rồi!”