Có người nhịn không được khen ngợi: "Ai nấy đều nói thái tử Giang quốc đức độ vang danh thiên hạ, chịu hạ mình để chiêu mộ người tài, theo ta thấy, Ký Tài huynh mới thật sự người bao dung rộng lượng, có phong thái quân tử thời xưa.”
Ký Tài, là tên của Trần Kỳ.
Trần Kỳ vội nghiêm mặt nói: "Các hạ cẩn thận lời nói, điện hạ thân phận tôn quý, như trăng sáng trên trời, Ký Tài chẳng qua là thân bụi bùn, sao dám so sánh.”
Chợt một tiếng cười nhạo vang lên.
Có người nói: "Lời này cũng không sai. Ngươi là thứ tử do tiện tỳ sinh ra, xuất thân đê tiện không lên được mặt bàn, cho dù văn hay chữ tốt thì thế nào? Xét về thân phận, chỉ sợ ngươi ngay cả tư cách xách giày cho thái tử Giang quốc cũng không có. Thái tử Giang quốc mười một tuổi đã có thể viết được . Tài năng tuyệt diễm như vậy, khiến danh sĩ khắp thiên hạ thi nhau sao chép, ngươi viết cái gì về chim chóc, nhìn văn chương có vẻ hay, thực chất là lấy từ ngữ hoa lệ đắp chồng lên một cách thô thiển, tuỳ tiện bắt chước là được, ngươi ngay cả da lông người ta cũng không bằng. ấy hả? Ha Ha! Ngươi thật sự cho rằng được cái danh Văn công tử, là có thể diệt trừ mùi phân ngựa trên người sao?”
Mẫu thân của Trần Kỳ thân phận thấp kém, khi còn bé mẫu tử hai người bị người khác khi dễ, từng bị xua đuổi, phải ở trong chuồng ngựa của vương cung.
Người nói chuyện là một quý tộc trẻ tuổi Trần quốc, hắn nhìn không quen Trần Kỳ ỷ vào tài văn chương, ngày thường lúc nào cũng thu hút một đám học trò nghèo đi theo, không để những đệ tử quý tộc bọn họ vào mắt nên mới lên tiếng châm chọc.
Sắc mặt Trần Kỳ trắng bệch, như bị ai đó quất một roi ngay tại chỗ.
Nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại bình tĩnh, nói: "Hôm nay chính là yến tiệc sáu nước, nếu ngươi nhìn ta không thuận mắt, có thể mắng riêng những lời này với ta, không cần làm bẩn tai mắt của các khách quý như thế.”
Nói xong, Trần Kỳ xoay người thỉnh tội với khách khứa có mặt: "Ký Tài liên lụy chư vị, mong chư vị chớ trách tội.”
Rõ ràng chính hắn mới là người bị hại, nhưng vẫn lo lắng cho tâm tình của khách khứa, cần phải có lòng dạ rộng rãi phóng khoáng đến mức nào mới làm được như vậy chứ, mọi người nhao nhao an ủi: "Cái này sao có thể xem là lỗi của Ký Tài huynh chứ..."
Thiếu niên Trần quốc kia mất mặt, mắng một tiếng "Dối trá" rồi phẫn nộ rời đi.
“Ký Tài không cần nghe hắn nói bậy, chuyện chỉ là tin đồn mà thôi. Ngươi nhớ không, vào năm ngoái, ở lễ mừng năm mới, có người công khai hỏi Thái tử điện hạ việc này, còn cầu điện hạ đề thơ lên tấm bia đá mà hắn mang đến, điện hạ cũng đã công khai phủ nhận việc đó!”
Một danh sĩ phụ trách bình luận cho hạng mục tài nghệ văn chương cố ý từ chỗ ngồi đi qua, vỗ vỗ bả vai Trần Kỳ, khuyên giải an ủi: "Một hài tử mười một tuổi, làm sao có thể viết ra văn chương lão luyện như vậy. Bài của ngươi vừa rồi làm rất khá, không cần nghe hắn nói bậy nói bạ.”
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
“Trình lão phu tử nói không sai, tài hoa của Ký Tài huynh, chúng ta rõ như ban ngày, có thể nói tác phẩm hôm nay của Ký Tài huynh, không hề thua kém Nhan Tề của phương Bắc.”
Nhan Tề, là cao thủ văn chương của Tùy quốc ở phương Bắc, nghe nói ba tuổi có thể làm thơ, sáu tuổi hành văn, là một thiên tài văn chương hiếm thấy, đã thế dung mạo tuyệt diễm, là mỹ nam tử nổi tiếng của phương Bắc, tuổi còn trẻ đã có rất nhiều áng văn kinh điển truyền đời, các nước hay có câu nói giao lưu với nhau "Nam Trần Kỳ Bắc Nhan Tề" hay "Nam Kỳ Bắc Tề".
Bọn họ đều là cao thủ văn chương đương thời, tất nhiên đều biết để làm ra một áng văn như , cần có khả năng văn chương sâu sắc cùng với tư duy nhanh nhẹn cỡ nào. Thái tử Giang quốc nếu thật sự có tài văn chương như vậy, tại sao từ sau năm 11 tuổi lại không có tác phẩm nào ra đời? Cũng không tham gia tỷ thí ở Lưu Thương yến?
Hơn phân nửa sẽ giống như lời đồn về khúc nhạc Phượng Cầu Hoàng kia, đều để nâng cao danh vọng cho Thái tử điện hạ của Giang quốc mà tìm người viết thay!
Có cái là không biết Giang Quốc ở đâu tìm được người viết thay lợi hại như vậy, dẫn đến việc bây giờ vẫn còn người thắc mắc tác giả của thật sự là ai? Thái tử Giang quốc dám công khai phủ nhận chuyện này cũng được coi là có trách nhiệm, phù hợp với mỹ danh đức độ của y.
Trần Kỳ gượng cười, hướng mọi người nói lời cảm tạ, cũng tự mình đưa Trình lão phu tử luôn khen ngợi hắn về chỗ ngồi.
Vào lúc tỷ thí sắp kết thúc, Quốc chủ Trần quốc khoan thai đến muộn.