Thẩm Tín nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, ánh mắt đen láy đầy vẻ soi mói, cùng với sự châm chọc.
"Phải không?"
Nói thật, Thẩm Tín luôn cảm thấy ảo giác của mình rất thú vị, cậu có thể nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai của mỗi người, nhưng cậu cho rằng đây chỉ là phán đoán theo bản năng của não bộ mà không thể kiểm soát được.
Ví dụ như trước đây, cậu đã từng nhìn thấy trong nhóm chat công ty có người nói Mạnh Chương và phó tổng Mạnh lớn lên không hề giống nhau, cho nên bây giờ khi nhìn Mạnh Chương, ảo giác xung quanh cậu cũng có liên quan đến điều này.
Có thể, Mạnh Chương không phải là con trai ruột của phó tổng Mạnh, tuy nhiên thì khả năng xảy ra chuyện phó tổng Mạnh bị cắm sừng hơn hai mươi năm là vô cùng thấp.
Dù gì Thẩm Tín cũng phải từ chức. Cậu không ngại dùng những tin đồn nhảm nhí để kí©ɧ ŧɧí©ɧ người mà cậu ghét.
"Nếu dựa vào ba của cậu, vậy thì hãy dựa dẫm thêm vài ngày nữa đi nhá. Thật đáng thương, nhận sai ba, đến lúc đó sẽ chẳng còn cơ hội để kiêu ngạo nữa rồi." Thẩm Tín vỗ vai Mạnh Chương giả vờ thân thiện, sau đó lướt qua cậu ta đi thẳng ra cổng công ty.
Mạnh Chương sững sờ tại chỗ, ba giây sau mới phản ứng lại. Cậu ta nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Thẩm Tín và chửi ầm lên:
"Thẩm Tín! Cậu đang nói cái gì đấy hã?!"
"Cậu dám nói tôi không phải là con của ba tôi á?!"
"Tôi muốn kiện cậu!"
Thẩm Tín mặc kệ cậu ta, chỉ giơ tay phất phất, tỏ vẻ "cậu cứ đi kiện tôi đi".
Mạnh Chương tức giận đến mức mặt mày run rẩy. Cậu ta ném mạnh ly cà phê trong tay xuống đất, vỡ vụn với tiếng kêu chói tai. Mọi người trong công ty giật mình quay đầu nhìn, thấy Mạnh Chương mặt mày vặn vẹo vì tức giận, họ vội vàng quay đầu đi, coi như không nghe thấy gì.
Mặc dù phần lớn bọn họ đều chướng mắt bộ phận này, nhưng phó tổng Mạnh chính là ba của cậu ta, nếu đắc tội với cậu ta, bị đuổi việc thì làm sao bây giờ?
Một giây mặc niệm cho Thẩm Tín. Mà nghĩ đến Thẩm Tín, bọn họ nhìn cậu cũng ghét bỏ đơn vị này vô cùng, họ có cảm giác chính mình giống như cũng trút được cơn giận.
Đáng tiếc, Thẩm Tín vẫn bị đuổi việc.
Mạnh Chương thở phì phò, cố gắng điều hòa hơi thở, trong đầu nảy sinh những ý tưởng đen tối.
Thẩm Tín chỉ là một người bình thường, không có bối cảnh hay tiền bạc gì, nếu tìm người trùm bao tải đánh cậu một trận, có lẽ cậu chẳng có khả năng chống trả gì cả...
Ngay lúc Mạnh Chương bật cười vì tưởng tượng của cậu ta, điện thoại di động trong túi cậu ta đột nhiên reo lên.
Mạnh Chương vội vàng thu lại tiếng cười, lấy điện thoại ra và thấy ghi chú người gọi: Mẹ.
Cậu ta vội vàng bắt máy: "Mẹ? Có chuyện gì vậy? Sao giờ này mẹ lại gọi điện?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nức nở: “Tiểu Chương, con mau về nhà đi, mẹ làm sai, ba con muốn đánh chết mẹ! Tiểu Chương, con mau về cứu mẹ với!"
"Cái gì?" Mạnh Chương mở to hai mắt: "Sao lại thế này? Ba con sao lại có thể..."
Chưa đợi cậu ta nói hết câu, đầu dây bên kia vang lên tiếng mắng chửi quen thuộc, Mạnh Chương đột nhiên ngậm miệng, bởi vì đó là giọng của phó tổng Mạnh.
“Mày còn dám gọi điện cho Tiểu Chương. Tao đã nói sao mình có thể sinh ra đứa con ngu ngốc như vậy, hóa ra nó không phải con ruột của tao.”
“Con đàn bà độc ác, mày đã cắm sừng tao bao nhiêu lần rồi?”
Cuộc gọi đột ngột bị ngắt, Mạnh Chương đứng đó với sắc mặt trắng bệch.
Cậu ta hoảng hốt mở to hai mắt, điện thoại di động trong tay cũng rơi bộp xuống đất.