Nguyên nhân của sự việc bắt nguồn từ tuần trước.
Một ngày nọ, dự báo thời tiết thông báo có mưa to kèm sấm sét, Thẩm Tín nhìn thấy mưa lớn bên ngoài nên quyết định nghỉ làm để ở nhà ngủ nướng một ngày. Nào ngờ cậu xin nghỉ không được, cấp trên nói rằng dự án cậu phụ trách gặp vấn đề nghiêm trọng và yêu cầu cậu quay lại làm việc.
Trên đường đi làm, Thẩm Tín bất hạnh bị sét đánh trúng và hôn mê tại chỗ. May mắn thay, đây là một con đường đông người qua lại nên xe cứu thương đã nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện.
Ngày hôm sau, Thẩm Tín tỉnh dậy và ngạc nhiên phát hiện mình có thể nhìn thấy những hình ảnh kỳ lạ xuất hiện trên thế giới. Những hình ảnh này xuất hiện một cách ngẫu nhiên trên cơ thể mỗi người cậu nhìn thấy, giống như hệ thống trong tiểu thuyết, liên tục hiển thị quá khứ, hiện tại và thậm chí dự đoán tương lai của người đó.
Nhờ khả năng này, Thẩm Tín biết được bệnh nhân ở phòng bên cạnh là người đàn ông đã từng nɠɵạı ŧìиɧ, kết hôn với một người phụ nữ trẻ hơn anh ta 15 tuổi. Đêm tân hôn, vì khoe khoang bản lĩnh, anh ta đã uống một viên thuốc kí©ɧ ɖụ© và suýt chết vì ngộ độc, phải đưa đến bệnh viện rửa ruột.
Y tá trưởng có một người bạn trai ăn bám, không học hành, không làm việc, chỉ chờ y tá trưởng nuôi. Sau khi ăn xong tiền của y tá trưởng, anh ta lại vỗ mông bỏ đi, tìm kiếm phú bà tiếp theo
Thẩm Tín coi những ảo giác này như một trò giải trí. Mỗi ngày rảnh rỗi, cậu lại dùng nó như một công cụ để tám chuyện, thỉnh thoảng còn cảm thán rằng bản thân có tiềm năng viết tiểu thuyết.
Đương nhiên, cậu không coi trọng những ảo giác này. Sau khi nói với bác sĩ về việc mình bị ảo giác, Thẩm Tín bắt đầu tranh cãi với công ty về việc bồi thường tai nạn lao động. Cậu không chỉ nhận được bồi thường tai nạn lao động mà còn được đề nghị nghỉ việc với mức lương N+1.
Mới đây, công ty đã thừa nhận đây là tai nạn lao động và yêu cầu Thẩm Tín đến công ty ký hợp đồng thôi việc sau khi bồi thường cho cậu.
Tốt thôi, không tệ, vừa hay Thẩm Tín đang cảm thấy nhàm chán ở công ty này, cậu cũng đang chuẩn bị đổi việc.
Thủ tục xuất viện được thực hiện nhanh chóng. Vì sức khỏe của Thẩm Tín đã hồi phục khá tốt nên cậu không lấy thuốc. Ngay sáng hôm đó, cậu đã ra viện. Thay vì ở nhà dưỡng bệnh, Thẩm Tín trực tiếp đến công ty.
Sau một hồi tranh cãi gay gắt với công ty, cậu lo lắng rằng nếu kéo dài thì sẽ không có lợi cho mình. Vì vậy, cậu quyết định nhận bồi thường trước rồi tính sau.
Mặt đối mặt với Thẩm Tín, đại diện công ty không dám chần chừ. Họ không ngốc, đều biết Thẩm Tín là người như thế nào sau ba năm làm việc tại đây.
Thẩm Tín là người lắm chiêu trò, dám chửi mắng bất kỳ ai. Tinh thần cậu không ổn định, làm việc còn điên cuồng hơn cả người nghiện.
Trước đây, cậu từng lật bàn vì lãnh đạo yêu cầu cậu uống rượu bia. Cậu còn định báo cảnh sát vì tưởng rằng lãnh đạo có ý định mưu sát cậu, lí do là cậu bị dị ứng cồn. Với tính cách như vậy, việc cậu tiếp tục làm việc tại công ty này quả thực là điều ngoài ý muốn.
Vì vậy, Thẩm Tín đến đây lần này, nếu không bồi thường theo thỏa thuận trước đó, cậu sẽ dám làm loạn công ty.
Nhận được tiền, Thẩm Tín hài lòng, không làm khó đại diện công ty nữa. Trong mấy ngày nằm viện, công ty đã thu dọn đồ đạc của cậu cẩn thận. Giờ cậu chỉ cần xách va li là có thể hoàn tất thủ tục từ chức.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng lãnh đạo, Thẩm Tín va phải một người đang bưng cà phê đi tới.
Hai người nhìn nhau, người bưng cà phê nhăn mặt khó chịu, nhưng trong lòng lại vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa.
Thực ra, Thẩm Tín càng ghét bỏ người này hơn.
Mạnh Chương là con trai của một phó tổng giám đốc, không bằng cấp, không năng lực, thậm chí còn vô lễ. Nhờ ba mà được sắp xếp vào vị trí này, nên Thẩm Tín thường gọi cậu ta là "cậu ấm cửa sau".
Ngay từ ngày đầu tiên Thẩm Tín vào công ty, họ đã trở thành kẻ thù không đội trời chung. Thẩm Tín có năng lực làm việc không thua kém ai, lại chẳng sợ bị sa thải, nên ngày nào cũng tranh cãi với "cậu ấm cửa sau" về chuyện * “Cây non dễ uốn, chó già khó dạy”. Mạnh Chương tuy không có năng lực bằng Thẩm Tín nhưng lại có lòng tự trọng rất cao.
*Cây non dễ uốn, chó già khó dạy: ở đây Thẩm Tín mắng mạnh chương như con chó già khó tiếp thu, không chịu thay đổi
Bị Thẩm Tín mỉa mai liên tục, Mạnh Chương tức giận viết nhiều báo cáo tố cáo Thẩm Tín. Các đồng nghiệp khác đều nhìn thấu chuyện này, trong lòng thầm khen ngợi Thẩm Tín nhưng lại không lên tiếng, coi như không nhìn thấy.
Giờ đây, Thẩm Tín bị sa thải, nhưng "cậu ấm cửa sau" vẫn ung dung ngồi lại công ty, thậm chí còn có thể nhờ ba thăng chức.
Mạnh Chương không nhịn được, lên tiếng chế giễu:
"Úi chà, cuối cùng cũng bị đuổi khỏi đây rồi á?”
Phải biết rằng ba năm qua, Mạnh Chương chưa từng chiến thắng Thẩm Tín trong bất kỳ cuộc tranh cãi nào, mỗi lần đều tức giận đến nghiến răng. Giờ đây, cuối cùng cũng có cơ hội được mỉa mai Thẩm Tín, Mạnh Chương như con sói đói nhào vào, vẻ mặt hả hê.
“So với cậu, tôi đến giờ này vẫn chưa bị đuổi ra khỏi nhà." Thẩm Tín nở nụ cười, nhưng nụ cười đó lại mang đầy vẻ mỉa mai.
"Ha ha, cậu tức giận đến mức mất trí rồi sao? Tôi không giống như cậu, ba tôi là Mạnh tổng đấy nha!"
Thẩm Tín nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, ánh mắt đen láy đầy vẻ soi mói, cùng với sự châm chọc.