Thẩm Tín không biết Mạnh Chương có vấn đề, dĩ nhiên nếu biết cậu cũng sẽ cười to thành tiếng.
Sau khi rời khỏi công ty, Thẩm Tín bắt đầu kiểm tra đồ đạc cá nhân của mình, sau khi xác nhận không có thứ gì có giá trị, Thẩm Tín chọn một thùng rác gần đó, trực tiếp ném tất cả đi.
Nên dọn dẹp sạch sẽ khi rời khỏi những nơi xui xẻo.
Sau khi vứt đồ đi, Thẩm Tín vỗ vỗ hai bàn tay, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, tiếp theo cậu sẽ tìm món nào ngon để ăn mừng.
Cậu xoay người, đúng lúc có một người đàn ông trẻ tuổi dắt theo một bé gái bước ngang qua cậu, lúc đó cậu có thể nghe được những lời chửi rủa bẩn thỉu phát ra từ miệng của người đàn ông kia.
“Thật xui xẻo, mày lại gây phiền toái cho tao giống hệt mẹ của mày.”
“Trường mẫu giáo chết tiệt, chỉ là đón muộn một chút thôi, gọi điện thoại gì chứ.”
“Mày không tự về nhà được à? Chỉ là không đi đón mà còn muốn báo cảnh sát.”
“Rác rưởi, đồ phiền phức, sao mày không chết đi.”
Người đàn ông kia mặc vest, nhìn rất đứng đắn nhưng lời nói phát ra lại rất khó nghe, cô bé nhỏ đeo cặp sách có hình Ultraman đang cúi đầu đi theo sau lưng hắn, cô bé mặc chiếc váy màu đỏ tươi, trên váy có dính chút bẩn và vài vết dầu màu vàng, giống như đã lâu chưa thay.
Thẩm Tín nhìn chằm chằm vào cô bé, trong khoảnh khắc tiếp theo, số phận cô bé xuất hiện trước mắt cậu một cách không thể kiểm soát được.
Cô bé năm nay chỉ mới bốn tuổi, chỉ sống cùng với ba, tết năm nay cô bé sẽ bị người ba rác rưởi này bỏ đói đến chết ở nhà, thậm chí khi hàng xóm phát hiện ra, đến lúc cảnh sát liên lạc được với người đàn ông kia, không ngờ hắn chẳng có một chút đau lòng trước cái chết của con gái mình, trái lại hắn còn đi gây sự với trường mẫu giáo, mang theo một đám người xã hội đen liên tục quấy rối giáo viên và học sinh trong trường, gây khó khăn cho hoạt động kinh doanh của trường mẫu giáo.
Cuối cùng khi bị buộc phải bồi thường một khoản tiền mới chịu dừng lại.
Kẻ cặn bã thì sống thoải mái, chỉ có cô bé đáng thương bị chết đói và trường mẫu giáo phải chịu tai bay vạ gió.
“Chết tiệt.” Thẩm Tín nhíu mày, “Tại sao ảo giác đều cho tôi thấy bi kịch nhân gian chứ?”
“Tôi lướt video ngắn cũng không xem BE!”
“Mau đổi câu chuyện khác đi.”
Đáng tiếc là ảo giác này vượt quá tầm kiểm soát của cậu, nó kiên trì lặp lại những cảnh tượng tương tự trước mắt Thẩm Tín, dù cậu cố gắng kiểm soát như thế nào cũng không được.
Được rồi, dù sao đây cũng là chuyện bình thường, nếu như ảo giác có thể khống chế được thì đó không phải là ảo giác.
Nhận thấy không thể khống chế, Thẩm Tín liếc nhìn người đàn ông, cậu khẽ nhíu mày lúc bước ngang qua hắn.
Bởi vì cậu nhìn thấy rõ ràng bên cạnh người đàn ông hiện rõ dòng chữ được đánh dấu: [Giá trị công đức -23.]
Giá trị công đức là một phần phụ của chương trình ảo giác (theo cách gọi của Thẩm Tín), khi Thẩm Tín vừa phát hiện ra mình trải qua ảo giác, cậu đã nghiên cứu rất kỹ, bao gồm cả cái giá trị công đức được đánh dấu ở bên cạnh.
Sau khi đi hết một nửa cái bệnh viện, cuối cùng Thẩm Tín cũng hiểu rõ thứ này là gì.
Giá trị công đức của trẻ sơ sinh là khoảng 20, bởi vì mới sinh ra chưa thể làm nhiều việc tạo công đức, giá trị công đức của người bình thường dao động thì 30-50, đối với những vị bác sĩ, y tá thì có thể lên đến 60, lúc phát hiện quy luật này Thẩm Tín không dưới một lần cảm thán qua khả năng tư duy của mình.
Dung lượng não bộ của cậu thật sự đặc biệt mới có thể tự động xây dựng hình ảnh ảo giác một cách hoàn hảo như vậy, liệu điều đó có làm cho não bộ của cậu nổ tung hay không?
Nói cách khác: Giá trị công đức của người đàn ông này không nên thấp như vậy, thấp đến mức báo động đỏ khiến cho cậu vừa nhìn đã thấy ngay.
Vì vậy, Thẩm Tín tiếp tục nhìn, chỉ mấy giây sau cậu đã mở to hai mắt.
“…Buôn lậu ma túy?”
“Gϊếŧ người chôn xác?”
Cậu loáng thoáng nhìn thấy từ trong ảo giác, người đàn ông này ngồi bán thuốc lá điện tử trong quán bar, sau đó lại bán ma túy khiến cho bao nhiêu gia đình phải tan nhà nát cửa, từng phần nghiệp chướng màu đen xâm nhập vào cơ thể hắn, vô số lệ quỷ rên la ở bên cạnh hắn.
Cậu còn nhìn thấy hắn đánh chết một người phụ nữ, sau đó kéo xác cô ta đến chôn ở một nơi ngoại ô hẻo lánh.
Ừm?
Thẩm Tín khẽ cau mày, nhìn sang chỗ khác rồi quay người rời đi.
Thật ra cậu chưa bao giờ tin vào ảo giác của mình.
Ảo giác là ảo giác, đó là một loại bệnh tâm lý hoặc thần kinh, lúc ở bệnh viện, bác sĩ nhiều lần dặn cậu đừng tin những gì xảy ra trong ảo giác, tất cả đều là giả, không phải sự thật.