Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất

Chương 14: Chút ít cỏ đó nào có đủ ăn

Chương 14: Chút ít cỏ đó nào có đủ ăn

“Có thể xin nghỉ được không ạ?” Lâm Hướng Nam truy hỏi.

Bà hai cười hiền lành: “Bình thường có thể xin nghỉ nhưng ngày mùa thì đừng hòng, đội trưởng sẽ không cho đâu. Nếu nhất định phải xin nghỉ sẽ bị trừ công điểm, thông báo phê bình, người lười nhất ở đại đội chúng ta cũng không dám làm như thế nữa kìa.”

Loại chuyện lao động một năm liền mà vẫn còn nợ đại đội công điểm, ngược lại Lâm Hướng Nam cũng không để ý.

Cô chỉ lo mình làm biếng quá mức, bị cán bộ đại đội tố cáo, trả hàng, ban thanh niên trí thức lại sắp xếp cho cô đến cái góc xó xỉnh nào đó.

Quá đáng hơn một chút đi, lúc tổ chức đại hội gì đó sẽ lôi cô ra làm điển hình, xách lên sân khấu phê bình một phen, tình huống này là người bình thường đều không thể đỡ được.

Đã chuẩn bị về nông thôn rồi, Lâm Hướng Nam đối với chuyện làm việc đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không vào thời khắc mấu chốt thì không thể làm đứt dây xích, cô chắc chắn có thể làm được.

Thái độ làm việc cũng phải có nhưng làm không tốt cũng không phải lỗi của cô.

Trong lòng cô đang bày mưu tính kế thì bà hai kinh ngạc hô lên một tiếng, ném mớ rau vặt dở trong tay rồi chạy ra ngoài.

“Heo xổng chuồng rồi, Tiểu Nam, cháu chạy nhanh, mau kéo nó về giúp bà với.”

“Hả?” Lâm Hướng Nam không hiểu nhưng vẫn nghe theo sự chỉ huy mà chạy ra ngoài đuổi heo.

Nhờ phúc của thuốc cường thân kiện thể, tốc độ chạy bộ của Lâm Hướng Nam cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy đến trước mặt con heo, nhưng ngay khi nhìn thấy con heo lao tới, cô lại không dám chặn…

Cứ vậy trơ mắt nhìn con heo bị thả đi, bà hai tiếc nuối vỗ đùi một cái: “Cháu ở nhà trong một con heo khác đi, bà ra ngoài tìm người giúp.”

Chính sách nuôi heo ở nông thôn hiện tại là “mua một giữ một”, mỗi một hộ gia đình đều có thể nuôi hai con heo, một con đem bán cho quốc gia, một con có thể giữ lại nhà. Tuy rằng có quy định này nhưng gia đình nuôi heo trong đội cũng không nhiều vì phải tốn tiền mua heo con, lỡ như gặp phải dịch tả lợn còn rất dễ đi cả vốn lẫn lời.

Bà hai ra ngoài tìm người đuổi theo con heo, để lại Lâm Hướng Nam với con heo trong nhà kia đưa mắt nhìn nhau.

Con heo còn lại kia cũng không thành thật, hai móng trước của nó bắt lên chuồng heo, nóng lòng muốn nhảy ra.

Nghe nói heo biết cắn người nên Lâm Hướng Nam không dám lại gần, chỉ lấy một cái gậy trúc, lúc thấy con heo định nhảy ra, cô cầm gậy trúc khua nó.

Cô ở nhà đợi khoảng nửa tiếng thì bà hai mới kéo một con heo khác về nhà, nhốt vào trong chuồng.

Bà hai lau mồ hôi trên trán rồi giải thích với Lâm Hướng Nam đang hoang mang: “Heo trong nhà không được ăn no nên toàn muốn xổng chuồng, chạy ra ngoài.”

“Không phải các em trong nhà phải đi cắt cỏ heo sao ạ?”

“Chút ít cỏ đó nào có đủ ăn.”