Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất

Chương 13: Nhà họ Hồ

Chương 13: Nhà họ Hồ

Lâm Hướng Nam vác hành lý của mình ngồi lên yên sau của xe đạp, cảm nhận cơn gió nhẹ thổi tới trước mặt, tâm trạng của cô không tồi còn ngâm nga.

Hồ Mỹ Lệ ở đằng trước đạp xe cũng không nói gì cả, bà ta chẳng muốn phải để ý đến đứa con ngu ngốc này của nhà mình nữa, chưa về nông thôn trồng trọt bao giờ thật sự cho rằng về đó là chuyện gì đó tốt đẹp.

Con đường trong thành phố còn tính là bằng phẳng nhưng tình hình đường xá ở nông thôn lại rất bình thường, thi thoảng lại xóc một cái, đến cả Lâm Hướng Nam ngồi đằng sau cũng không thể cười nổi nữa bởi vì mông của cô đã bị xóc đến tê rần rồi.

Bây giờ đang bận vụ mùa, người trong đội đều đang làm việc ở ngoài đồng, trong nhà ông hai chỉ có mỗi bà hai đang bận nấu cơm trưa.

“Mỹ Lệ về rồi à, để mẹ ra đồng gọi cha hai của con về.”

“Không cần.” Hồ Mỹ Lệ kéo người lại, đi vào nhà bếp thì thầm to nhỏ gì đó, lúc nói chuyện thi thoảng còn chỉ về phía Lâm Hướng Nam.

Khỏi cần đoán cũng biết chắc chắn bà mẹ này đang nói xấu mình. Lâm Hướng Nam cũng mặc kệ mà đặt đồ trong tay xuống, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.

Nhà họ Hồ tổng cộng có ba anh em, cha của Hồ Mỹ Lệ là anh lớn, vận may khá tốt, sau khi giải phóng đã tìm được công việc ở nhà máy thuốc trong thành phố, giờ đã sống như người thành phố rồi. Thằng hai và thằng ba không có cơ hội đó, vẫn ở lại quê nhà trồng trọt.

Tuy rằng Hồ lão đại đã vào thành nhưng năm nào cũng phải về quê tế bái tổ tiên, hai anh em ở quê có việc thì ông ta cũng sẽ giúp đỡ cho nên mối quan hệ giữa ba gia đình cũng không tồi.

Hồ Mỹ Lệ yên tâm để Lâm Hướng Nam lại đây, bà ta không ăn cơm trưa mà đạp xe đạp trở về luôn.

Bà ta vừa đi là bà hai đã nhiệt tình sắp xếp: “Tiểu Nam, cháu đi sắp xếp hành lý của mình trước đi, buổi chiều bà sẽ kêu cậu cả cháu thu xếp công việc cho cháu.”

Tuy rằng nhà cửa ở nông thôn rộng rãi hơn, sáng sủa hơn ở thành phố nhưng buổi tối, Lâm Hướng Nam vẫn phải ngủ chung với hai người chị họ. Trẻ con trong nhà đông đúc, muốn mỗi người một phòng là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Chẳng qua người trong gia đình ông hai cũng không tính là nhiều, vì nhà ông ta đã sớm chia ra ở riêng, bọn họ ở chung với con trai cả của mình. Cậu cả họ là kế toán trong thôn, cuộc sống trong gia đình, trong đội cũng thuộc vào nhóm hàng đầu.

Lâm Hướng Nam mang theo hai bộ quần áo nên cũng chẳng có gì cần phải thu dọn, cô đặt đồ vào trong phòng rồi đi vào nhà bếp tìm bà hai tìm hiểu tình hình.

“Đại đội thắng lợi chúng ta có thanh niên trí thức không ạ?”

Bà hai lắc đầu: “Đừng nói là đại đội Thắng Lợi, nguyên cái công xã này đều không có thanh niên trí thức. Công xã chúng ta không phải điểm sắp xếp của thanh niên trí thức, nhưng cháu cũng đừng lo lắng, quy củ của quê chúng ta cũng được, cứ nghe theo sự sắp xếp của đội trưởng để làm việc là được.”