Chương 12: Chị đừng nói chuyện với tôi nữa
Bây giờ nhà bọn họ có sáu đứa con, đã định trước phải hy sinh vài người, tuy rằng con cái nhà người khác cũng về nông thôn nhưng không cãi nhau đến sứt đầu mẻ trán như nhà bọn họ. Ai kêu lúc Lưu Hồng Anh về thành phố quá thảm làm gì, người trong nhà đều sợ muốn chết, đã coi về nông thôn tham gia sản xuất thành đầm rồng hang hổ.
“Không đứng ở vị thế của người khác mà phát biểu như đúng rồi.” Lâm Hướng Nam quay lưng lại: “Tôi ngủ, chị đừng nói chuyện với tôi nữa.”
Ván giường quá cứng khiến cả một đêm Lâm Hướng Nam không tài nào ngủ ngon được, buổi sáng cô vốn còn định làm biếng trên giường nhưng Hồ Mỹ Lệ đã vào giục cô.
“Mau rời giường ăn sáng đi, hôm nay còn phải đến nhà ông hai của con nữa đấy, hôm qua cũng không phải mẹ nói đùa với con đâu.”
“Con biết rồi.”
Bữa sáng là bánh lương thực phụ và dưa muối, bánh lương thực phụ ăn muốn tắc cái họng, dưa muối thì mặn chát, Lâm Hướng Nam gặm một cái bánh rất lâu mà vẫn chưa ăn xong.
Hồ Mỹ Lệ mất kiên nhẫn lại giục: “Lề mà lề mề cái gì đấy? Ăn nhanh còn đi thu dọn đồ đạc rồi đi cùng mẹ, đến nhà ông hai cả đi cả về cũng phải nửa ngày, buổi chiều mẹ còn phải về đi làm nữa.”
Biết Lâm Hướng Nam xin nghỉ để về quê giúp làm việc, thằng em trai hờ Lưu Hồng Hà nhìn cô mà không giấu được vẻ đắc ý trong ánh mắt.
Lúc Hồ Mỹ Lệ đi ra sân mượn xe đạp, Lưu Hồng Hà còn sáp lại gần nói: “Chị, chăm chỉ làm vào nhé, cứ thích ứng tạm trước đi đã, tránh cho sau này đột nhiên phải về quê thì chị lại không thích ứng được.”
Lâm Hướng Nam lườm cậu ta với vẻ ghét bỏ: “Tôi cảm thấy cậu mới nên đi thích ứng thì có, tôi có phải về nông thôn hay không thì chưa biết nhưng cậu chắc chắn phải về rồi.”
Lưu Hồng Hà vô cùng tự tin: “Em chính là con trai ruột của cha em, còn chị chỉ là một đứa con gái thôi, có thể so được với em sao? Sau này mẹ chị còn phải trông mong vào em chăm sóc về già nữa kìa?”
Hồ Mỹ Lệ trông mong con chồng phụng dưỡng mình á?
Lâm Hướng Nam cười hô hố: “Cậu vẫn nên lắp não vào trước rồi hãy nói chuyện với tôi nhé.”
“Chị ăn nấm độc nên bị ngu rồi à, dám nói chuyện với tôi như thế…” Lưu Hồng Hà còn muốn nói thêm vài câu nữa nhưng vừa quay đầu đã trông thấy Hồ Mỹ Lệ dắt xe đạp đi về bên này, cậu ta lập tức sợ hãi, vội xách cặp sách lên, nhanh chóng rời đi.
Hồ Mỹ Lệ dựng xe đạp lại, lấy một cái túi vải rồi mở tủ bát đựng lương thực vào, đến nhà người thân ở lâu như thế đương nhiên phải tự chuẩn bị lương thực rồi, ngoại trừ vậy ra, bà còn lấy thêm một bánh quy bơ nữa.
Sau khi cất đồ xong, Hồ Mỹ Lệ vỗ lên yên sau xe đạp một cách khí thế: “Mau lên, lên xe!”