Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất

Chương 15: Tốc độ này của cháu không ổn đâu

Nhiệm vụ của tụi nhỏ cũng rất nặng nề, ngày nào cũng phải đi cắt cỏ heo, khắp bờ ruộng và triền núi đều bị nhổ trơ trụi hết cả, tìm được một ít cỏ heo đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, trong đội còn đang thu hoạch lúa mì, bọn trẻ đều chạy đi nhặt bông lúa nên người đi cắt cỏ heo càng ít hơn. Heo trong nhà đói đến mờ mắt, chỉ muốn chạy ra ngoài tìm cái ăn.

Buổi sáng, Lâm Hướng Nam ở nhà giúp cho heo ăn, buổi chiều lại đi cùng ông hai ra đồng.

Cô cầm cái liềm đứng trên bờ ruộng nhìn cảnh tượng lúa thổi gợn sóng lúa trong mùa gặt, trong lòng thầm cổ vũ cho bản thân.

“Nhiệm vụ chiều nay của ông là mảnh ruộng này, có cháu giúp, chắc hẳn hôm nay ông sẽ xong việc sớm thôi.” Ông hai cười ha ha, hỏi: “Có biết gặt lúa mì không? Có cần ông dạy cháu không?”

“Cháu biết ạ.” Lâm Hướng Nam gật đầu một cách tự tin.

Các trường cấp ba hiện giờ không phải giáo dục định hướng thi cử, mà phải học nông, học công, học binh, ở trường học cũng phải trồng trọt. Lâm Hướng Nam dựa theo ký ức trong đầu để điều chỉnh tư thế gặt lúa mì, sau đó bắt đầu cúi người làm việc.

Mười phút sau, cô gãi cổ, cảm thấy cổ với mặt bị sâu lúa cọ vừa ngứa vừa đau.

Nửa tiếng sau, cái eo của cô cũng không chịu được nữa, mỏi kinh hồn, chỉ đành vội vàng đứng thẳng dậy duỗi người một cái cho đỡ mỏi.

Lúc vùi đầu làm việc không cảm thấy gì, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên mới phát hiện tốc độ của ông hai quả thật đã áp đảo cô, người ta đã gặt được ba hàng lúa rồi mà cô còn chưa gặt xong nổi một hàng.

Nhìn thấy cô làm biếng, ông hai còn bớt thời gian ra giục: “Cháu phải tranh thủ làm đi, tốc độ này của cháu không ổn đâu.”

Lâm Hướng Nam cắn răng, tiếp tục cúi người gặt lúa.

Lại kiên trì thêm nửa tiếng nữa, cô phát hiện ra lòng bàn tay của mình đã bị mài ra hai cục máu.

Bàn tay cầm liềm của cô hơi run lên.

Thôi rồi, hình như cô thật sự là cái thứ tay chân không chăm chỉ rồi.

Vốn cô còn định làm biếng trong đại bộ đội nhưng ai ngờ lúc làm việc, đội trưởng sẽ giao nhiệm vụ cho mỗi một tổ đội nhỏ, sau đó tiểu đội trưởng sẽ chia nhiệm vụ lên đầu từng người, không làm hết phần việc của mình thì đừng hòng nghỉ làm.

Ở đại đội của mình, bản thân không làm hết việc thì còn có người nhà giúp đỡ, nhưng nếu một mình Lâm Hướng Nam đến đại đội khác làm thanh niên trí thức thì hậu quả khỏi nghĩ cũng biết thế nào.

Trước hôm nay, hình như cô đã đánh giá về bản thân quá cao rồi, cô thật sự không phải người có thể làm việc đồng áng, cũng không chịu nổi sự khổ cực này.

Không chịu được khổ thì cô không chịu nữa, Lâm Hướng Nam bình tĩnh đứng thẳng người dậy: “Ông hai, ông cứ làm trước đi ạ, cháu về nhà uống miếng nước rồi lại tới.”