Vạn Người Chê Thần Thám

Chương 27: “Bắt nạt” (2)

Bọn họ chỉ nhân tiện kiểm tra câu lạc bộ Bạch Kim khi bắt giữ hung thủ vụ án cảnh sát tuần tra khu Thâm Thủy Bộ.

Chuyện tiện tay làm, sao có thể gọi là cướp công?

Còn về "hai cuốn album ảnh" quan trọng nhất...

Trương Tinh Tông không dám tự ý quyết định, liền để trống một chỗ, cầm báo cáo đi hỏi Quan Ứng Quân, "Đội trưởng, giải thích nguồn gốc album ảnh thế nào đây? Có nên gọi Giản Nhược Trầm đến hỏi một chút không? Nhân tiện hỏi cậu ấy có muốn nhận thêm một bức thư khen ngợi nữa không?"

Quan Ứng Quân xoa xoa mi tâm, "Cậu không biết gọi điện thoại cho cậu ấy à?"

Trương Tinh Tông muốn nói lại thôi, "Em không có số của cậu ấy... Sir có không?"

Quan Ứng Quân cũng không có, nhưng anh có địa chỉ máy nhắn tin của Giản Nhược Trầm.

Suốt bảy ngày nay, anh vẫn luôn tra hỏi nghi phạm vụ án "cảnh sát tuần tra khu Thâm Thủy Bộ", song chỉ moi được tên và động cơ gây án của hắn ta.

Vừa hỏi có phải đã gϊếŧ người khác nữa hay không, nửa chữ hắn cũng không nói thêm.

Mồm miệng kín như bưng, như con hến đóng vỏ.

Đồn cảnh sát không thể dùng hình ép cung, nhiều nhất là gây áp lực tinh thần, chỉ có thể từ từ tra hỏi, đến ngày thứ năm, anh thực sự không thể chờ đợi thêm được nữa. Anh nhớ tính tình Giản Nhược Trầm rất tốt, trước kia khi đối mặt với sự dò xét luôn mỉm cười dịu dàng.

Dù có tức giận cũng không quá năm ngày, bây giờ chắc cũng đã nguôi rồi nhỉ.

Thế là Quan Ứng Quân gửi một tin nhắn thoại cho Giản Nhược Trầm qua máy nhắn tin.

Giản Nhược Trầm không trả lời.

Tin nhắn đó đến nay vẫn chưa được hồi âm.

Ban đầu, Quan Ứng Quân cho rằng Giản Nhược Trầm muốn cho anh leo cây một ngày, đợi đến hôm sau sẽ trả lời.

Nhưng bây giờ đã sắp đến ngày thứ tám rồi... mà vẫn chưa nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Biểu cảm của Trương Tinh Tông dần vặn vẹo trước sự im lặng của Quan Ứng Quân, anh ta rướn cổ hỏi: "Chẳng lẽ sau hôm cãi nhau đó hai người không liên lạc nữa ạ? Mấy ngày rồi, bảy ngày rồi đấy?"

Quan Ứng Quân: "Ừm."

Trương Tinh Tông không biết chữ "ừm" này là đang nói không cãi nhau hay là không liên lạc, thấy sắc mặt Quan Ứng Quân không vui, anh ta khẽ lùi lại nửa bước.

Quan Ứng Quân quắc mắt nhìn sang.

Trương Tinh Tông lại nhích nửa bước về chỗ cũ, nghiêm túc nói: "Sir Quan, em nghĩ Giản Nhược Trầm sẽ không giận lâu vậy đâu."

Anh ta lục lọi trong túi quần, lấy ra một tấm vé nhàu nát gần như sắp thành bột giấy, "Anh xem, thầy Lý Trường Ngọc có ba buổi diễn thuyết liên tiếp ở Đại học Hồng Kông, ba hôm trước em tranh thủ đi xem được một buổi."

"Giản Nhược Trầm là trợ giảng của thầy Lý. Gặp ai cũng cười, hòa nhã lắm, chúng em chào hỏi nhau, cậu ấy còn mời em ăn một loại quả gì đó gọi là anh đào cherry."

Nào giống sir, suốt ngày cứ lạnh lùng như ai ăn hết của.

Nửa câu sau Trương Tinh Tông biết điều nuốt xuống, không dám nói ra.

Anh ta hạ giọng: "Với cả chúng ta đã tra hỏi nghi phạm kia cả tuần rồi mà hắn vẫn không chịu khai, hay là chúng ta gọi điện thoại cho thầy Lý? Nếu anh và Giản Nhược Trầm có hiểu lầm gì, cũng có thể nhân cơ hội này nói cho rõ ràng."

Nếu không có hiểu lầm thì cứ cúi đầu nhận lỗi là được, có gì khó khăn đâu?

Người ta là thần tài có thể mang thành tích đến đấy!

Anh có biết bây giờ các tổ BCDEFG gì đó thèm muốn thần tài này đến mức nào không?

Dưới ánh mắt chăm chú của Trương Tinh Tông, Quan Ứng Quân lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lý Trường Ngọc, "Alo? Chú Lý ạ."

"Ừm? Chuyện gì vậy?"

Lý Trường Ngọc đang chấm bài kiểm tra Giản Nhược Trầm vừa mới làm xong.

Ông cầm điện thoại không tiện chấm bài, liền bật loa ngoài đặt trên bàn, vừa chấm vừa nói chuyện với Quan Ứng Quân.

Quan Ứng Quân nói: "Nghi phạm vụ án vứt xác cảnh sát tuần tra khu Thâm Thủy Bộ không chịu khai, cháu muốn mời chú đến xem thử."

Bút đỏ của Lý Trường Ngọc xoẹt xoẹt xoẹt đánh dấu, "Không rảnh, chẳng phải chú đã giao Tiểu Trầm cho cháu rồi sao? Kỹ thuật thẩm vấn của trò ấy còn cần chú dạy sao, cháu không đủ trình độ à?"

Giản Nhược Trầm đang ôm gối, ngồi trên ghế sofa ở khu tiếp khách của Lý Trường Ngọc đọc sách, mặt bị điều hòa thổi cho đỏ bừng, nghe vậy cũng chẳng buồn ngẩng đầu trông lên.

Lý Trường Ngọc liếc nhìn, trong lòng đã hiểu rõ, nhướng mày hỏi: "Quan Ứng Quân, lần trước chú không đi, cháu bắt nạt người ta à?"

Giản Nhược Trầm thầm hừ lạnh trong lòng, dựng thẳng tai lên nghe.

Đầu dây bên kia, Quan Ứng Quân im lặng một lúc lâu, né tránh vấn đề này, chỉ cất giọng khô khốc: "Cậu ấy không trả lời tin nhắn của cháu."

"Hừ." Lý Trường Ngọc nói với Giản Nhược Trầm: "Tiểu Trầm lại đây, sir Quan tìm này."

Quan Ứng Quân căng thẳng xoa xoa ống nghe.

Giản Nhược Trầm nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn, hỏi: "Thanh tra Quan có chuyện gì cần dạy bảo?"

Quan Ứng Quân vừa nghe thấy tiếng "Thanh tra Quan" này là biết mình tiêu rồi.

Lúc Giản Nhược Trầm không giận sẽ gọi anh là sir Quan.

Anh cân nhắc nói: "Hôm đó tôi..."

Lời còn chưa dứt, Giản Nhược Trầm đã cắt ngang: "Anh gọi điện thoại cho tôi chỉ để nhờ tôi sang thẩm vấn nghi phạm vụ án vứt xác cảnh sát tuần tra khu Thâm Thủy Bộ thôi sao?"

Quan Ứng Quân ngẩn người, song cũng chỉ trong vòng chưa đến một giây.

Lúc anh định mở miệng, Giản Nhược Trầm đã "bụp" một tiếng cúp điện thoại, trong ống nghe vang lên tiếng tút tút.

Tút tút tút——

Quan Ứng Quân nhìn điện thoại, ba giây sau lại gọi lại, vừa mới kết nối, còn chưa kịp nói gì, đã có người từ cửa tổ trọng án A xông vào.

Người đó thở hổn hển nói: "Sir Quan, Giang Vĩnh Ngôn bị bắn chết khi đang được dẫn ra tản bộ trong trại tạm giam khu Thâm Thủy Bộ!"