Vạn Người Chê Thần Thám

Chương 28: Xin lỗi trước, chính sự sau (1)

Quan Ứng Quân buông chiếc điện thoại đang áp sát bên má xuống, sắc mặt cũng sa sầm: "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Lúc bốn giờ rưỡi chiều nay..."

Vẻ mặt mọi người đều trở nên nặng nề.

Trong số những vụ án tồn đọng tại Tổng bộ Cảnh sát Tây Cửu Long, không ít vụ có liên quan đến nhà họ Giang. Những vụ án treo này đều thiếu chứng cứ, phần lớn chỉ cần một nhân chứng biết rõ nội tình.

Giang Vĩnh Ngôn là người đặc biệt, không chỉ là trợ lý riêng của Giang tổng mà còn là quản gia của nhà họ Giang, chắc chắn biết không ít bí mật.

Sự tồn tại của gã cực kỳ quan trọng đối với Tổng bộ Cảnh sát Tây Cửu Long.

Ban đầu, họ định chờ Viện kiểm sát giải quyết xong "Án Phùng Giai Mẫn", nắm rõ thời hạn thi hành án của Giang Vĩnh Ngôn rồi mới đến nhà tù thẩm vấn.

Nào ngờ lại nhận được tin Giang Vĩnh Ngôn đã chết.

Trương Tinh Tông gãi đầu, "Giờ phải làm sao đây?"

"Giải quyết vụ án đang dang dở trước đã. Tối nay tan sở tôi sẽ đến Thâm Thủy Bộ một chuyến. Bên Phó Nhất Vi tôi chưa dò ra manh mối, mọi người cũng thử dò la xem sao. Tôi sẽ..." Quan Ứng Quân ngừng lại, nhớ đến cuộc gọi vẫn đang kết nối với Giản Nhược Trầm mà lòng bỗng thắt lại.

Ban nãy anh chỉ mới ngẩn người một giây mà Giản Nhược Trầm đã cúp máy rồi.

Bây giờ đã im lặng được tầm một phút...

Quan Ứng Quân cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, ba chữ nhỏ đang nhảy nhót trên đó.

[Đang kết nối...]

Anh thầm thở phào, đưa điện thoại lên tai, "Xin lỗi, vừa rồi có chút việc."

Giản Nhược Trầm "ừm" một tiếng. "Nghe thấy rồi, micro thu rõ lắm, công việc quan trọng hơn."

Lý Trường Ngọc đã chấm xong bài, giờ đang đứng khoanh tay hóng chuyện. Tính tình Quan Ứng Quân từ nhỏ đã hơi độc đoán, không đυ.ng tường thì không chịu quay đầu. Ông đã muốn xem cảnh thằng nhóc ngậm quả đắng từ lâu, đợi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người khiến thằng ku phải nếm mùi thất bại.

Quan Ứng Quân nhất thời không biết đáp ra sao, đành tự mình tìm bậc thang đi xuống: "Để tôi đón cậu đến Tổ trọng án, giới thiệu cậu với các thành viên đội A."

Giản Nhược Trầm lạnh nhạt đáp: "Hóa ra anh còn nhớ cơ à."

Quan Ứng Quân khẽ ho một tiếng.

Trước đây anh sợ Giản Nhược Trầm quá thân thiết với thành viên đội A, chỉ vài câu nói đã thu phục được người ta nên cố tình không giới thiệu chính thức.

Đến nỗi người của đội A chỉ biết Giản Nhược Trầm là học trò của thầy Lý Trường Ngọc, không biết cậu chính là cố vấn tâm lý tội phạm tương lai.

Quan Ứng Quân dè dặt hỏi: "Vậy bây giờ tôi đến Đại học Hồng Kông đón cậu nhé?"

"Không cần đâu, tự tôi bắt xe nhanh hơn."

*

Tổng bộ Cảnh sát Tây Cửu Long, văn phòng Tổ trọng án A.

Quan Ứng Quân nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, trong lòng bồi hồi do dự.

Thế này là hết giận rồi sao?

Cũng đâu có giống, cứ thấy khách sáo thế nào...

Trương Tinh Tông ôm tập hồ sơ vụ án, quan sát sắc mặt của Quan Ứng Quân, ấp úng thăm dò: "Thế, thế nào rồi ạ?"

Quan Ứng Quân đáp: "Người ta sắp đến rồi."

Trương Tinh Tông: "... May mà không giận dỗi bỏ đi."

Hầy, nói một câu xin lỗi có gì khó khăn đâu? Nhún nhường một chút thì chết hay gì?

"Nói "xin lỗi" là bỏng lưỡi chắc?"

Hai người nhìn nhau.

Trương Tinh Tông vội vàng giơ tập hồ sơ che miệng, "Em lỡ lời rồi ạ?"

Quan Ứng Quân im lặng hồi lâu. Hiện tại, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay Giản Nhược Trầm, không thể tiếp tục như vậy được, phải giành lại một chút.

Anh hỏi: "Cậu thấy một người thích xã hội pháp trị thì sẽ thích món quà gì?"

Trương Tinh Tông: "?"

Câu hỏi gì mà trừu tượng thế?

"Anh định tặng quà cho Nhất ca à? Cục trưởng Lặc thích nhất là cảnh sát lập chiến công đấy, anh cứ lập công nhiều vào là được!"

Quan Ứng Quân như có điều suy tư.

*

Khi Giản Nhược Trầm đến Tổ trọng án Tây Cửu Long, trong văn phòng đội A chỉ có mình Quan Ứng Quân, không thấy ai khác.

Cậu lùi lại một bước, nhìn tấm biển hiệu trên cửa.

Quả thực là văn phòng tổ A không sai.

Giản Nhược Trầm vừa lùi lại, phía trước bỗng vang lên tiếng bước chân có phần vội vàng.

Quan Ứng Quân tưởng cậu muốn bỏ đi, bèn vươn tay nắm lấy vai Giản Nhược Trầm, khẽ nói: "Xin lỗi."

Anh ngập ngừng, gượng gạo mở miệng. "Cậu đã nhiều lần giúp chúng tôi phá án, tôi không nên nghi ngờ cậu mới phải... Tôi đã xúc phạm đến cậu rồi, cho tôi xin lỗi."

Giản Nhược Trầm không đáp lời.

Quan Ứng Quân cúi đầu, cẩn trọng từng câu từng chữ: "Tuy thầy Lý có thể giúp đỡ phá án, nhưng thầy tuyệt đối không thể ném tiền qua cửa sổ để giúp đội A có được bằng chứng quan trọng như vậy. Cậu không phải là người thay thế thầy Lý."

Giọng anh dịu dàng: "Tôi biết cậu muốn gì. Cậu muốn làm cảnh sát đúng không? Đợi cậu tốt nghiệp đại học, tôi sẽ viết thư giới thiệu để cậu được vào trường cảnh sát."

Trường cảnh sát Hồng Kông đào tạo hệ nửa năm, chỉ cần 27 tuần, hoặc là trực tiếp thi tuyển, hoặc là dựa vào thư giới thiệu.

Quan Ứng Quân không cho Giản Nhược Trầm cơ hội từ chối, anh móc trong túi áo ra một chiếc huân chương hình tròn viền xanh nhét vào tay cậu. "Cái này coi như là vật thế chấp, ba năm sau cậu có thể dùng nó để đòi tôi thư giới thiệu."

Giản Nhược Trầm xòe lòng bàn tay ra, nhìn thấy một chiếc huân chương Anh Dũng, thường chỉ được trao cho những cảnh sát chìm có thành tích xuất sắc, lập được công lớn.

Hầu hết các chiến sĩ đều không thể sống sót để chạm vào huân chương này.

Cậu dùng ngón tay cái miết nhẹ, cảm nhận được hơi ấm trên huân chương và thành ý của Quan Ứng Quân, bèn trêu chọc hỏi: "Sao không phải màu vàng?"

Quan Ứng Quân: "..."

"Vàng phải truy tặng."

Anh còn sống sờ sờ ra đây, vàng cái gì mà vàng.

Giản Nhược Trầm chậm rãi nói: "Món đồ này tôi không nhận đâu."

Cổ họng Quan Ứng Quân thắt lại.

Giản Nhược Trầm nhét huân chương vào chiếc túi trên ngực áo của Quan Ứng Quân, tiện tay vỗ nhẹ lên l*иg ngực rắn chắc, "Không thích hợp."

"Huân chương không thể dùng để thế chấp hay mua bán, chỉ có thể tặng cho người thân trong gia đình, nếu không sẽ vi phạm chế độ khen thưởng, sau này đừng tùy tiện tặng lung tung... Lần này tôi châm chước, không tố cáo anh đâu."

Quan Ứng Quân sững người.

Kể từ khi nhận được huân chương, anh đã cất kỹ vào đáy hòm, căn bản không biết còn có quy định như vậy.