Ánh mắt đen thẫm của Quan Ứng Quân khiến Giản Nhược Trầm bối rối trong thoáng chốc, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cậu chỉ khẽ nhướng mắt, đuôi mắt lập tức đỏ ửng, sau đó cậu đưa tay nắm lấy cổ áo người đàn ông ghì mạnh xuống, ghé sát tai anh nói: "Tôi muốn gì à? Tôi muốn xã hội pháp trị, thái bình thịnh thế, muốn lá cờ năm sao tung bay trước cổng đồn cảnh sát, anh cho tôi được không?"
Yết hầu Quan Ứng Quân khẽ động.
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu anh là: Giản Nhược Trầm ủng hộ chính nghĩa, là người tỉnh táo.
Ý nghĩ thứ hai là: Giản Nhược Trầm thơm quá.
Cậu đứng quá gần, hơi thở anh tràn ngập hương bưởi thanh mát, thậm chí còn cảm thấy hàng mi cong vυ't kia có thể quét qua mặt mình.
Càng nói, Giản Nhược Trầm càng thấy tủi thân.
Từ khi cậu đến đây, người anh em nối khố thân thiết đến mức có thể mặc chung một chiếc quần đã không còn nữa.
Trưởng bối nuôi nấng cậu hơn mười năm cũng chẳng gặp lại được.
Số tiền này đối với cậu đâu là gì.
Hiện tại cậu không có bạn bè để tin tưởng, còn phải đề phòng người khác tính toán, rồi lại phải giúp nguyên chủ báo thù.
Muốn về cũng không về được.
Khổ lắm chứ có sướиɠ đâu!
Hai tay Giản Nhược Trầm nắm lấy cổ áo Quan Ứng Quân, dùng sức đẩy mạnh về phía sau, "Trong mắt Thanh tra Quan, chỉ có người có mưu đồ mới làm việc tốt sao? Anh có thể nghĩ đến việc tống hết tội phạm vào tù, còn người khác không được nghĩ vậy à?"
Quan Ứng Quân không kịp đề phòng, bị đẩy lùi về sau hai bước, ngẩn người một lát mới nói: "Tôi không có ý đó."
Anh thật lòng muốn nói rõ ràng mọi chuyện, "Tôi chỉ..."
"Đủ rồi!" Mặt mày Giản Nhược Trầm sa sầm, "Thanh tra Quan, anh phải hiểu rõ một chuyện."
"Tôi giúp anh phá án và cung cấp manh mối cho anh, không phải để cho anh có cớ để thẩm vấn tôi. Chưa nói đến việc tìm ra hung thủ vụ án Phùng Gia Minh. Nếu không có tôi, anh phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể hỏi ra manh mối về Giang Vĩnh Ngôn từ chỗ Hoắc Tiến Tắc? Anh phải thức bao nhiêu đêm mới có thể tìm ra nghi phạm lần này?"
Cậu cao giọng, dùng chính lời Quan Ứng Quân nói hôm qua để phản bác, "Anh định cầm tấm thiệp đó, để người của anh đi tra hỏi khắp nơi rồi lại cầm ảnh đi dò la từng khu một à?"
Quan Ứng Quân á khẩu.
Anh nhìn chằm chằm vào gò má và hốc mắt ửng đỏ của Giản Nhược Trầm, nhất thời không biết nên đối mặt với lời chất vấn này thế nào cho phải, không biết nếu mở miệng tiếp, đôi mắt trước mặt có đột nhiên rưng rưng rơi lệ hay không.
Giản Nhược Trầm cúi người nhặt hai cuốn album ảnh Quan Ứng Quân đặt tạm trên ghế lên, "Tôi nghe Trương Tinh Tông nói tổ trọng án không có tiền, phải bỏ tiền ra mua chứng cứ..."
Cậu hít sâu một hơi, dừng lại một chút, nuốt nửa câu sau vào bụng, đoạn ngẩng đầu liếc nhìn Quan Ứng Quân rồi thản nhiên nói: "Thanh tra Quan, anh phải hiểu rõ, tôi đâu nhất thiết phải làm cố vấn cho anh! Là thầy Lý không tiện đến nên tôi mới đến thay. Bây giờ xem ra, tổ trọng án A của các anh không cần cố vấn lắm nhỉ."
Cậu đóng hai cuốn album ảnh lại đánh "bộp" rồi dùng sức ném vào người Quan Ứng Quân, sau đó sảng khoái khoác áo khoác lên, kéo cửa phòng nghỉ ra và sải bước bỏ đi.
Trước khi đi còn cố ý đóng sầm cửa lại.
Cánh cửa gỗ của phòng nghỉ va "ầm" một tiếng vào khung cửa rồi bật ngược trở lại. Tiếng động lớn đến mức các thành viên đội D ở gần đấy nhất cũng phải thò ra xem.
Quan Ứng Quân đứng giữa phòng nghỉ, lạnh lùng liếc sang.
Thành viên tổ D lập tức đạp chân vào ghế, "vèo" một tiếng chạy về văn phòng.
Quan Ứng Quân đi đến bên cửa sổ, anh kẹp album ảnh vào nách, nghiêng đầu châm một điếu thuốc rồi cúi đầu nhìn xuống, thấy Giản Nhược Trầm đi thẳng ra khỏi đồn cảnh sát, chặn một chiếc taxi rồi biến mất, không hề quay đầu lại.
Đầu lọc thuốc lá lóe lên một tia sáng đỏ trong gió lạnh, lấp lánh như những vì sao.
Quan Ứng Quân chỉ hút một hơi rồi kẹp điếu thuốc còn lại giữa các ngón tay.
Lời nói của Giản Nhược Trầm vẫn văng vẳng bên tai, trong lòng anh có chút xúc động.
Nhưng đời người bôn ba, đều vì lợi danh mà đến; đời người xô bồ, đều vì lợi ích mà đi.
Năm 18 tuổi, sau khi về nước, anh đã được giao nhiệm vụ làm nội gián, cấp trên không muốn hồ sơ học tập của anh xuất hiện trong kho lưu trữ của trường cảnh sát nên đã gửi anh đi học kế toán 4 năm, đồng thời âm thầm huấn luyện kỹ năng nằm vùng.
Sau khi tốt nghiệp, anh trực tiếp được cử đi làm nội gián ba năm, từng tận mắt chứng kiến đồng đội bị người cung cấp thông tin tố cáo, bị nhốt vào nhà tù tư nhân, chỉ chịu đựng được 3 ngày đã phải tiết lộ danh sách nội gián.
Anh đã quen sống trong cảnh giác, nghi ngờ đã trở thành thói quen. Mà Giản Nhược Trầm lại quá thông minh, quá khéo lấy lòng người khác...
Quan Ứng Quân nghĩ đến gương mặt và hốc mắt đỏ ửng của Giản Nhược Trầm vài phút trước, dòng suy nghĩ hốt nhiên khựng lại, rồi tiếp tục cầm lấy điếu thuốc đã cháy non nửa lên hút một hơi.
Ngay lúc anh hít mây nhả khói, Trương Tinh Tông tất tả chạy tới, vịn khung cửa, dè dặt nói: "Đội trưởng, người chúng ta cử đi khám xét chỗ ở của nghi phạm đã về. Tên này hình như còn là tên gϊếŧ người hàng loạt..."
Quan Ứng Quân hoàn hồn, "Ừm."
Trương Tinh Tông nhỏ giọng: "Bây giờ chúng ta không hỏi được gì, anh xem..."
Quan Ứng Quân, "Để tôi hỏi. Cậu dẫn người đi điều tra vụ án câu lạc bộ Bạch Kim trước, in hết ảnh ra, mỗi người phụ trách mười người, lần lượt đi hỏi thăm từng người một."
*
Đội A điều tra câu lạc bộ Bạch Kim, coi như đã cướp mất miếng bánh ngon của đội Z.
Sự vụ đã làm đội Z quay cuồng sốt vó hơn một tháng trời không có tiến triển, đến tay đội A lại có được chứng cứ quan trọng chỉ trong một tuần.
Không ít người trong hai cuốn album kia đều không tự nguyện, vừa nghe nói cảnh sát sẽ bảo vệ an toàn cho họ, chẳng mấy chốc đã có người đứng ra tố cáo.
Một cô gái có địa vị khá cao đã lấy trộm được sổ sách của quản lý câu lạc bộ Bạch Kim, lập được công lớn.
Khi viết báo cáo vụ án, Trương Tinh Tông đã sửa đi sửa lại, viết việc niêm phong câu lạc bộ thành "tiện thể niêm phong", viết việc đột nhiên có được sổ sách thành "cô gái đáng thương bị tình cảnh dồn dép, sau đó liều mình vạch trần tội ác", "vừa hay đặt lên bàn của sir Quan".