Vạn Người Chê Thần Thám

Chương 25: Rốt cuộc cậu muốn gì (2)

Thứ này là "hàng nội bộ" phải bỏ tiền tươi thóc thật mới có thể chạm vào.

Quan Ứng Quân gập cuốn sổ lại, hỏi như đang tán gẫu: "Sao cậu lại muốn tặng thành tích cho đội A? Thứ này ít nhất cũng đáng giá 5 triệu, cậu hoàn toàn có thể dùng nó để lấy lòng Đội Z, đổi lấy một ân tình."

Giản Nhược Trầm: "..."

Anh ta đến rồi, anh ta đến rồi.

Anh ta mang sự dò xét đến rồi!

Ly cà phê đen đặc biệt của đồn cảnh sát làm Giản Nhược Trầm tê cả lưỡi, cậu nhăn mặt nói: "Ủa? Chẳng phải tôi vừa mới làm bản tường trình sao? Sao lại có người thẩm vấn tôi thế này?"

Quan Ứng Quân không trả lời, "Không uống nổi thì đổ đi."

Giản Nhược Trầm phớt lờ anh, đứng dậy lấy sữa bột không đường cho vào cà phê, cậu cho tận năm gói mới chịu dừng, uống thử thì thấy đỡ khé cổ hơn nhiều.

Nhưng khi ngồi xuống nhấp thêm vài ngụm, càng uống càng thấy cà phê nhạt nhẽo, "Sir Quan, ở đây có nước cam không?"

Quan Ứng Quân chỉ vào tủ dưới máy pha cà phê, "Bên trong có bột pha."

Giản Nhược Trầm nheo mắt, giả vờ như không nhìn rõ: "Đâu đâu?"

Quan Ứng Quân đành phải đi lấy giúp cậu, làm một nhân viên phục vụ tận tình, sau đó trơ mắt nhìn Giản Nhược Trầm đổ hết gói bột cam hòa tan vào cốc cà phê rồi dùng ống hút khuấy đều.

Anh nhớ đến cảnh tượng Giản Nhược Trầm ăn xương cừu chấm rượu vang.

"..."

Giản Nhược Trầm uống một ngụm, thỏa thích thở ra một hơi.

Thế này mới vừa miệng chứ.

Cậu vừa nhâm nhi ly latte cam, vừa nói: "Sir Quan, sao anh cứ thích gài hàng tôi thế?"

Quan Ứng Quân dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên hai cuốn sổ đặt trên đầu gối, "Trả lời câu hỏi của tôi trước đã."

Giản Nhược Trầm thu hồi tầm mắt, "Muốn cho thì cho thôi, chẳng phải đội A đang thiếu tiền sao? Những nơi như câu lạc bộ Bạch Kim, bị đóng cửa thì tốt cho xã hội mà."

Quan Ứng Quân mím môi, "Thật sao?"

Giản Nhược Trầm liếc nhìn anh, đoạn cười nhếch mép: "Nói thật anh cũng đâu có tin."

Cậu ngẩng đầu, định uống nốt chút cà phê còn lại.

Nhưng cốc cà phê của sở cảnh sát khu vực Tây Cửu Long được thiết kế hơi ọp ẹp, không thể uống hết được ngụm cuối cùng, thành thử cậu đành phải cắm ống hút vào miệng cốc, chuẩn bị hút nốt.

Quan Ứng Quân cau mày đứng dậy, lấy một cái ống hút mới bên cạnh bình nước, "Cái đó cậu vừa dùng tay bóp rồi."

"Ưʍ." Giản Nhược Trầm mím môi, "Tay của tôi, tôi đâu có chê."

Quan Ứng Quân bóc lớp màng bọc của ống hút, giữ lại một đoạn rồi cắm vào cốc cà phê, sau hết mới xé bỏ lớp màng bọc còn lại rồi dùng chính nó kẹp lấy chiếc ống hút đã qua sử dụng, vứt đi.

Giản Nhược Trầm ngậm ống hút mới, uống cạn ngụm cuối cùng, trêu chọc: "Phục vụ chu đáo quá vậy? Muốn lấy lòng tôi à?"

Quan Ứng Quân không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, anh nhìn cậu từ trên cao, "Hôm kia khi chúng tôi đối chất với Giang Vĩnh Ngôn ở đồn cảnh sát Thâm Thủy Bộ, Giang Vĩnh Ngôn nói cậu và Lục Tiệm có hôn ước. Câu lạc bộ Bạch Kim là thứ trong tay Lục Tiệm, cậu giúp cảnh sát như vậy, không sợ anh ta tức giận sao?"

Giản Nhược Trầm siết chặt tay, bóp bẹp chiếc cốc giấy đã uống hết rồi ném vào thùng rác cách đó không xa.

Cậu mỉm cười hiền hòa, đôi môi đầy đặn hơi hé mở, đuôi mắt khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Sir Quan, sau này chúng ta còn phải hợp tác với nhau, anh không thể cứ dò xét tôi mãi như vậy, không có lòng tin thì chẳng làm được gì đâu."

Trước đây, khi đối mặt với sự dò xét từ anh, cậu luôn lảng tránh cho qua chuyện, nhưng số lần cứ ngày một nhiều, Quan Ứng Quân dùng thân phận cấp trên để dò xét nghi ngờ, cho rằng cậu cố ý tiếp cận, một hai phải làm cố vấn của Tây Cửu Long.

Thực ra cậu chỉ muốn làm học trò của giáo sư Lý chứ nào có đòi hỏi gì thêm.

Con đường phía trước có thể từ từ bước tiếp, cậu đến đây là để làm đồng nghiệp, không phải để làm tội phạm.

Chỉ khi nào Quan Ứng Quân đặt cậu vào vị trí cộng sự, cậu mới có thể hoàn toàn có tiếng nói trong đội trọng án.

Có lẽ nên thể hiện thái độ rõ ràng, ít nhất là đừng để Quan Ứng Quân nghĩ rằng cậu dễ bắt nạt.

Khóe môi Giản Nhược Trầm cong lên, nói đầy ẩn ý: "Sir Quan, rốt cuộc anh muốn nói gì?"

Quan Ứng Quân ngẩng đầu: "Cậu đã tạo ấn tượng rất mạnh trong vụ án Phùng Gia Minh, buộc Giang Vĩnh Ngôn phải lộ diện, sau đó nhanh chóng trở thành học trò của Lý Trường Ngọc, trở thành một thành viên của đội trọng án Tây Cửu Long. Bây giờ còn chưa kịp để tôi giới thiệu cậu với đồng nghiệp, cậu đã hào phóng giúp chúng tôi giải quyết một vụ án hóc búa, khiến mọi người đều phải nhìn cậu bằng con mắt khác."

"Đồng thời cậu còn có được bằng chứng quan trọng nhất để triệt phá câu lạc bộ Bạch Kim, không cần tiền, không cầu xin gì cả, cứ thế đưa đến tay tôi. Gián tiếp mua chuộc lòng người của đội A."

Quan Ứng Quân đứng dậy, đóng hai cánh cửa dẫn vào phòng nghỉ ngơi, đảm bảo trong không gian này chỉ có hai người, sau đó xoay người trở lại trước mặt Giản Nhược Trầm, nhẹ giọng nói: "Cậu có biết không? Toàn bộ đội trọng án Tây Cửu Long có tổng cộng 153 người, không ai thông minh bằng cậu cả."

Giản Nhược Trầm nhướng mày.

Cậu đã bảo Quan Ứng Quân không phải người có EQ thấp, chỉ là không muốn thể hiện mà thôi. Bây giờ với khuôn mặt này, anh ân cần cắm ống hút giúp người ta, lại còn chân thành khen ngợi hết lời, ngay cả đôi mắt lạnh lùng kia cũng trở nên dịu dàng hơn đôi phần.

Giản Nhược Trầm khẽ cười, "Cảm ơn lời khen."

Lời vừa dứt, cậu thu lại nụ cười, thẳng lưng, cười khẩy: "Anh cũng biết tôi đã giúp cảnh sát nhiều như vậy cơ à?"

Một khi đôi mắt hồ ly không còn vẻ cười cợt, đồng tử màu hổ phách càng làm gương mặt yêu nghiệt kia toát lên vẻ uy hϊếp, khiến người ta không dám nhìn thẳng

Quan Ứng Quân chẳng màng đến sự tức giận này, anh cúi người đến gần hơn, nhìn thẳng vào Giản Nhược Trầm, chóp mũi chạm vào chóp mũi, dường như muốn nhìn thấu từng biểu cảm trên gương mặt tinh xảo kia, "Trước đây cậu là sinh viên y khoa, 18 năm đầu đời đều long đong với những công việc bán thời gian khác nhau, cuộc sống túng quẫn, không có cơ hội ra nước ngoài, vậy thì lấy đâu ra thời gian để học hỏi nhiều thứ như vậy?"

Anh nhẹ giọng nói: "Bây giờ cậu tiền bạc rủng rỉnh, cư xử khéo léo, muốn làm gì cũng có tiền đồ rộng mở, tại sao cứ phải dây dưa với cảnh sát và tội phạm... Rốt cuộc cậu muốn gì?"

Quan Ứng Quân cảm thấy bản thân chưa bao giờ kiên nhẫn như vậy.

Anh không sử dụng bất kỳ kỹ thuật thẩm vấn nào, chỉ chân thành và tha thiết hỏi, "Nếu cậu có mong muốn gì, chúng ta hãy sớm thẳng thắn với nhau. Chỉ cần không quá đáng, tôi đều có thể giúp cậu."