Đêm xuống, Đội A của Tổ trọng án Tây Cửu Long vừa tan ca.
Căn biệt thự của nhà họ Giang sáng rực ánh đèn.
Giang Minh Sơn ngồi uy nghiêm trên ghế chủ tọa, nét mặt lạnh tanh, "Cậu Lục, ý của cậu là muốn tôi hoàn toàn bỏ mặc Giang Vĩnh Ngôn sao?"
Giang Hàm Dục như bị dọa sợ, khẽ rụt người về sau, "Cha..."
Giang Minh Sơn dịu giọng, "Tiểu Hàm, con lên lầu trước đi."
Giang Hàm Dục: "..."
Cậu ta có sợ gì đâu, chỉ muốn nhân cơ hội nhắc nhở cha mình chú ý thái độ khi nói chuyện với Lục Tiệm thôi.
Tiệc đính hôn còn chưa tổ chức, mọi chuyện đều chưa ngã ngũ.
Lúc này, sao nhà họ Giang có thể lên giọng kẻ cả với Lục Tiệm được chứ?
Giang Hàm Dục cố ý bày ra vẻ mặt tủi thân rồi đứng dậy lên lầu.
Lục Tiệm không ngăn cản.
Giang Hàm Dục ngây thơ thiện lương, quả thực không nên biết đến những chuyện dơ bẩn này.
Đợi cậu ta rời đi, Giang Minh Sơn nói tiếp: "Lục tổng, Giang Vĩnh Ngôn làm việc cho Giang gia gần mười năm, đã biết quá nhiều chuyện. Để cậu ta ở trong tay cảnh sát càng lâu thì càng bất lợi cho phía chúng tôi."
Lục Tiệm cười nhạt, "Thì ra là vì chuyện này? Cháu còn tưởng chú không vừa mắt cháu."
Giang Minh Sơn vội nói: "Sao thế được. Tôi già rồi, Tiểu Hàm lại ngây thơ, sau này còn phải dựa vào cậu chăm sóc lo toan. Giang gia không giống Lục gia con cháu đầy đàn, tôi vẫn đang lo lắng chuyện con nối dõi đây."
Lục Tiệm thầm nghĩ, đúng là lão cáo già họ Giang.
Vừa muốn dùng Giang Hàm Dục để đổi lấy lợi ích, lại vừa chê Giang Hàm Dục không đủ thông minh, muốn có thêm một đứa con trai khác để kế thừa gia nghiệp.
Giang Minh Sơn thật sự tham lam đến đáng sợ.
Hắn quay lại chủ đề chính, "Giang Vĩnh Ngôn gây chuyện ở địa bàn của cháu, hiện tại cảnh sát muốn nhân cơ hội này điều tra Thiên Tuyền Đô. Cháu đang đau đầu xử lý... Thiên Tuyền Đô liên quan đến việc cháu có thể chính thức tiếp quản Lục gia hay không, dự án này tuyệt đối không thể thất bại được."."
Giang Minh Sơn nhanh chóng cân nhắc lợi hại trong lòng.
Ông ta muốn một đứa con rể có thể kế thừa Lục gia, chứ không phải là một kẻ ất ơ mang họ Lục.
Nhưng Giang Vĩnh Ngôn...
Lục Tiệm thấy sắc mặt ông ta hơi dịu lại bèn lập tức nói thêm: "Hiện tại Giang Vĩnh Ngôn vẫn đang bị giam giữ tại đồn cảnh sát Thâm Thủy Bộ, an ninh ở đó không nghiêm ngặt, chú chỉ cần phái người để Giang Vĩnh Ngôn đi đến bức tường thấp phía tây trong giờ tập thể thao, chuyện còn lại cứ giao cho cháu."
Giang Minh Sơn: "Cậu Lục có cách đưa người ra khỏi đó à?"
Lục Tiệm cười mà không nói.
Giang Minh Sơn hiểu ra, "Vậy thì làm phiền Lục tổng, thật sự là do đám con cháu trong nhà không hiểu chuyện, gây thêm phiền phức cho cậu, cậu muốn xử lý thế nào thì xử lý thế ấy. Chẳng phải cậu ưng mảnh đất cạnh Cửu Long Thành Trại sao? Tôi mà lấy được sẽ tặng cậu làm quà cưới."
Gia tộc họ Giang không có nhiều quan hệ ở Hồng Kông, chỉ phất lên nhờ kinh doanh giỏi, tạm xem như có tiền.
Mảnh đất cạnh Cửu Long Thành Trại rất nổi tiếng, cả Hồng Kông đều đang nhòm ngó. Nếu nhà họ Giang lấy được rồi dùng danh nghĩa quà cưới tặng cho họ Lục, mọi người sẽ ngầm hiểu hai nhà đã định chuyện kết thông gia.
Lục Tiệm biết rõ chiêu trò này, "Thế thì cảm ơn chú, nhưng trước mắt chú nên mau chóng hành động đi thôi, sau khi Giang Vĩnh Ngôn bị chuyển giao cho tòa án, hắn sẽ bị đưa vào nhà tù, lúc ấy muốn ra tay cũng khó."
Giang Minh Sơn cười nói: "Nhất định."
Lục Tiệm đáp lại một tiếng, "Hợp tác vui vẻ. Cháu lên xem Tiểu Hàm thế nào?"
"Đi đi."
Lục Tiệm đi lên lầu, thấy Giang Hàm Dục đang bĩu môi ngồi trên ghế sofa.
Hắn đi tới, "Giận đến vậy sao?"
Giang Hàm Dục hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Quản gia Giang có thể về nhà nữa không anh?"
Giang Vĩnh Ngôn là tai mắt đắc lực nhất của cậu ta, luôn hết lòng dốc sức làm việc, vậy mà giờ lại bị Giản Nhược Trầm đưa vào đồn cảnh sát!
Giang Hàm Dục nghiến răng, nửa che nửa đậy bày tỏ cơn giận dữ, "Sao anh Nhược Trầm có thể làm vậy chứ... Dầu gì cũng là họ hàng, cùng huyết thống ruột rà với nhau... Anh Vĩnh Ngôn chỉ nhất thời hồ đồ thôi chứ đâu có xấu..."
Lục Tiệm không trả lời, chỉ đưa tay xoa mái tóc đen nhánh của Giang Hàm Dục, "Đừng nghĩ nữa."
Giang Hàm Dục cúi đầu, che giấu ánh mắt phẫn uất, nỗi hận và ghét bỏ dâng lên cuồn cuộn.
...
Cùng lúc đó, trụ sở cảnh sát khu vực Tây Cửu Long náo nhiệt hẳn lên.
Chuyện Quan Ứng Quân nhanh chóng kết thúc vụ án đã lan truyền khắp đội trọng án.
Khu vực Tây Cửu Long đa phần phụ trách những vụ án nghiêm trọng, tính chất cực kỳ nguy hiểm. Mỗi vụ án đều khiến các sĩ quan đau đầu nhức óc.
Họ chưa từng thấy vụ án nào được phá giải nhanh chóng đến vậy!
Từ khi vụ án xảy ra đến khi bắt được hung thủ chỉ mất chưa đầy 3 ngày!
Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ đến khó tin.
Ngay cả nhân chứng cũng tình cờ là học trò của giáo sư Lý - bậc thầy phân tích hành vi tội phạm!
Thanh tra Quan phá án, có thành tích, lại còn nhặt được một cố vấn.
Bộ kiếp trước anh cứu thế giới hay gì?
"Nhân chứng đó đâu rồi?"
"Không biết nữa, chắc là ở cùng sir Quan?"
"Tính tình sir Quan nóng nảy như vậy, tôi thấy chắc cậu chàng không chịu nổi đâu!"
"Tổ trọng án có 10 đội, đội A không chịu nổi thì đến đội B của chúng ta, hí hí ~"
"Chưa gì mà đã mơ hão rồi à?"
...
Người được nhắc đến - Giản Nhược Trầm, đang cuộn mình trên ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi, nhâm nhi cà phê.
Cơ thể này rất yếu, cứ đến tối là tinh thần sa sút, phải uống chút gì đó mới tỉnh táo được.
Quan Ứng Quân ngồi bên cạnh cậu, lật xem hai cuốn "menu" của câu lạc bộ Bạch Kim, những dòng chữ miêu tả bên trong thẳng thừng đến mức trần trụi, nam nữ đều được định giá rõ ràng.
Lý do đội Z không có tiến triển gì trong vụ án "câu lạc bộ Bạch Kim" là vì không lấy được ảnh của "người hành nghề".
Không có ảnh thì không tìm được người, càng không nói đến việc thẩm vấn và điều tra sau đó.