Vạn Người Chê Thần Thám

Chương 18: "Anh sẽ không để hắn ta làm vậy." (2)

"Không an toàn." Quan Ứng Quân châm một điếu thuốc, dựa người vào bệ cửa sổ rít một hơi: "Bên trong câu lạc bộ Bạch Kim quá hỗn loạn, chúng ta không thể đảm bảo an toàn cho Giản Nhược Trầm."

"Tên hung thủ này rất cẩn thận, một tấm thiệp mời phải qua tay hai người mới gửi đến được. Theo cách của cậu, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất, một khi thất bại, muốn bắt hắn ta sẽ rất khó."

Chưa kể lỡ như hung thủ làm hại đến Giản Nhược Trầm thì sao?

"Cũng không thể cứ chờ đợi như vậy." Nữ cảnh sát đang khoanh tay đứng cách đó không xa bĩu môi: "Vóc dáng của tôi và Giản Nhược Trầm cũng tương đương, hay là để tôi giả dạng cậu ấy đi?"

"Không được." Lần này là Giản Nhược Trầm phản đối.

Cậu bình tĩnh nói: "Màu tóc của tôi đặc biệt. Hơn nữa, những bệnh nhân mắc chứng rối loạn lo âu thường rất để ý đến tiểu tiết. Khoảng cách giữa các chữ cái sai lệch 1 milimet hắn ta cũng có thể nhận ra, không thể nào không nhận ra sự khác biệt trên tóc được."

Giản Nhược Trầm ngập ngừng: "Sir Quan, tôi có thể làm mồi nhử cho mọi người. Kỹ năng diễn xuất của tôi cũng không tệ đâu."

Quan Ứng Quân cúi đầu, nhìn sâu vào mắt cậu: "Cậu không sợ hắn ta dùng dao đâm chết cậu sao?"

"Hắn ta không làm được đâu." Giản Nhược Trầm mỉm cười: "Anh sẽ không để hắn ta làm vậy."

Hơi thở Quan Ứng Quân khựng lại một nhịp.

Anh trầm mặt, rõ ràng biết đây chỉ là lời nói khéo nhưng vẫn không tránh khỏi thất thần.

Thủ đoạn khơi gợi lòng người của Giản Nhược Trầm quả thực cao siêu.

Trong bầu không khí ngưng đọng, Quan Ứng Quân hút xong điếu thuốc, dập tắt tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn, nói: "Vậy quyết định thế đi."

"Thứ Sáu cậu vẫn lên lớp bình thường, 10 giờ sáng thứ Bảy đến Tây Cửu Long, chúng ta bàn bạc về kế hoạch cụ thể cho Chủ Nhật."

Giản Nhược Trầm gật đầu đồng ý.

Vụ án tạm thời khép lại, Lý Trường Ngọc muốn ở lại thăm bạn bè cũ, có vẻ Quan Ứng Quân cũng bận đến mức quên giới thiệu cậu với các thành viên trong tổ với tư cách là "cố vấn tâm lý tội phạm".

Giản Nhược Trầm nhìn Quan Ứng Quân một lúc lâu với vẻ trầm tư, nhận ra rằng nếu muốn đứng vững trong tổ trọng án, cậu phải chứng minh năng lực của mình, tạo dựng uy nghiêm.

Còn về việc Quan Ứng Quân có tiếp tục nghi ngờ cậu hay không thì phải cất công nghĩ cách khác vậy.

Chứ cứ thế này, Quan Ứng Quân sẽ không bao giờ coi cậu là đồng nghiệp ngang hàng.

Giản Nhược Trầm chào tạm biệt tổ trọng án, một mình lên đường về nhà.

Mấy ngày không dùng điện thoại, cậu cứ thấy buồn tay.

Bây giờ là ngày 5 tháng 12 năm 1992, chiếc điện thoại di động đầu tiên có thể gửi tin nhắn văn bản đã ra đời.

Giản Nhược Trầm bắt xe đến khu chợ điện tử lớn nhất Hồng Kông, tìm kiếm chiếc Nokia 1011 trong góc khuất nhất.

Cậu liếc nhìn giá, 13.000 đô la Hồng Kông. (~41 triệu)

May quá, so với khối tài sản hiện tại của cậu, số tiền này chỉ như muối bỏ bể, ngay cả tiền lãi trong ngày cũng chưa tiêu hết.

Mua hai cái luôn!

Ai mà nỡ từ chối việc sưu tầm chiếc điện thoại di động GSM đầu tiên trên thế giới có thể lưu trữ 99 số điện thoại, thời lượng đàm thoại 90 phút và gửi tin nhắn văn bản chứ?

Đây không phải là điện thoại "cục gạch" to tướng, mà là chiếc điện thoại có thể bỏ vừa túi quần và ví.

Giản Nhược Trầm mua thẻ sim lắp vào, loay hoay bấm chín phím số, nhìn những dòng chữ pixel nhỏ xíu trên màn hình màu xanh xám hiện ra rồi biến mất, vừa đi vừa chơi cho đến khi về đến nhà.

*

Ngày hôm sau.

Giản Nhược Trầm thức giấc trong tiếng gõ cửa khẽ khàng của La Bân Văn.

Hôm nay là ngày cuối cùng của cậu ở trường Y.

Cậu đến chỗ Lý Trường Ngọc lấy đơn xin chuyển ngành trước. Sau khi điền xong, cậu đến văn phòng cố vấn của khoa lâm sàng trường Y, hai tay dâng đơn: "Cô ơi, em muốn chuyển sang khoa Xã hội học của thầy Lý Trường Ngọc ạ."

Vị cố vấn tưởng mình nghe nhầm, cứ thất thần hồi lâu.

Giản Nhược Trầm: "Học bổng hạng nhất của trường Y năm nay khỏi trao cho em cũng được ạ."

Cô giáo viên hướng dẫn choáng váng: "Em là thủ khoa, lại còn là sinh viên nghèo vượt khó, chẳng phải rất cần số tiền học bổng này sao?"

Giản Nhược Trầm ngại ngùng: "Bây giờ thì không cần nữa ạ."

Về y học, ngoại trừ bệnh tâm thần ra, những bệnh khác cậu đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Còn tiền bạc á, nhiều đến mức tiêu không hết đây này.

Vị giáo viên hướng dẫn thở không ra hơi, không thể hiểu nổi: "Tại sao em lại muốn chuyển ngành? Lương bác sĩ cao, địa vị xã hội cũng cao. Chẳng phải rất tốt sao?"

Vừa dứt lời, đài phát thanh của trường bỗng rè rè một tiếng, sau đó phát một đoạn nhạc ngắn rồi vang lên một giọng đọc truyền cảm, hào hùng.

"Hôm nay, Khoa Y Đại học Hồng Kông đã nhận được một bức thư khen ngợi từ Tổng đồn cảnh sát Tây Cửu Long, trong thư viết: Ngày 2 tháng 12 năm 1992, sinh viên Giản Nhược Trầm của Khoa Y, Đại học Hồng Kông đã hỗ trợ cảnh sát triệt phá một vụ án vô cùng tàn nhẫn!! Giúp cảnh sát tìm ra hung thủ thực sự trong vụ án phi tang xác ở rừng cây trong khuôn viên trường..."

Giọng đọc đầy khí thế vang lên ròng rã gần mười phút.

Tám phút đầu là chi tiết vụ án, hai phút sau là những lời tán dương có cánh.

Giản Nhược Trầm dám chắc chuyện này tuyệt đối không phải do Quan Ứng Quân sắp đặt, có lẽ là do Trương Tinh Tông - người thoạt nhìn rất có văn hóa kia viết.

Vành tai cậu hơi đỏ, nhẹ nhàng đặt tờ đơn xin chuyển ngành lên bàn: "Thưa cô, chính là như vậy ạ."

Cô giáo viên hướng dẫn vẫn còn đang ngỡ ngàng, người mà đài phát thanh vừa nhắc đến là Giản Nhược Trầm sao?

Thường ngày Giản Nhược Trầm có tính cách hướng nội khép kín, lại nhút nhát yếu mềm, một người như vậy lại có thể hỗ trợ cảnh sát phá được vụ án mạng á?

Hay là cô nghe nhầm?

Vài giây sau, giọng phát thanh viên nam lại hùng hồn đọc lại một lần nữa.

Giáo viên hướng dẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giản Nhược Trầm.

Trong ấn tượng của cô, Giản Nhược Trầm nào phải thế này?

Người trước mắt tràn đầy khí phách tuổi trẻ, thần thái rạng rỡ, tài năng tỏa sáng.

"Cô?" Giản Nhược Trầm lên tiếng nhắc nhở.

Giáo viên hướng dẫn im lặng một lúc lâu, rồi hỏi: "Em thích tâm lý học tội phạm hơn là y học lâm sàng sao? Em phải suy nghĩ cho kỹ, mỗi người chỉ có một cơ hội chuyển ngành, đã đi rồi thì không thể quay lại đâu."

Giản Nhược Trầm kiên quyết: "Vâng ạ."

"Cô biết rồi." Cô rút một cây bút, mở nắp, ký tên lên đơn, "Nhớ ôn tập cho kỳ thi chuyển ngành, sau kỳ nghỉ đông sẽ thi."

"Cảm ơn cô, em chào cô ạ."

Giản Nhược Trầm đã toại nguyện.

*