Vạn Người Chê Thần Thám

Chương 18: "Anh sẽ không để hắn ta làm vậy." (1)

Trương Tinh Tông khép mạnh hai chân, đứng nghiêm chào: "Yes sir!"

Anh ta chẳng buồn bận tâm đến mái tóc rối bù vì ngủ trên giường dã chiến, xông thẳng vào phòng nghỉ bên cạnh hét lớn: "Tổ A họp gấp!"

Những người bên trong đang nằm úp xuống bàn hoặc ngủ say lập tức bật dậy, ai nấy đều ngái ngủ, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, gương mặt phờ phạc mệt mỏi.

"Trương Tinh Tông, cậu làm gì thế hả? Không nói tử tế được à?"

"Đúng đấy, suýt chút nữa thì bị cậu dọa rớt tim ra ngoài!"

"Lần sau đến lượt cậu nghỉ trưa tôi bật nhạc rock cho biết mặt..."

Trương Tinh Tông cười ngượng ngùng: "Nhanh lên, sir Quan mời được giáo sư Lý Trường Ngọc đến đấy, tôi còn xin được chữ ký của thầy ấy nữa này."

"Mời được thật á?"

"Chữ ký luôn? Xịn thế!"

Mọi người đều tò mò về nhân vật huyền thoại này nên vội co giò chạy về vị trí của mình.

Quan Ứng Quân giới thiệu với mọi người: "Vị này là thầy Lý Trường Ngọc, vừa trở về từ bộ phận phân tích hành vi của FBI, hiện đang là giáo sư tại Đại học Hồng Kông. Bên cạnh là sinh viên của thầy, Giản Nhược Trầm."

Mọi người nhìn nhau gật đầu chào hỏi.

Trong lòng đều đồng thanh nghĩ: Cậu sinh viên này đẹp trai quá mức! Vẻ đẹp phi giới tính, da trắng như ngọc, dáng vẻ thanh tao.

Là kiểu mà bọn sát nhân biếи ŧɦái thích nhất.

Quan Ứng Quân gõ nhẹ lên bảng trắng, đi thẳng vào vấn đề: "Mọi người, ai có thể trình bày về vụ án?"

Trương Tinh Tông xung phong: "Để em ạ."

Anh ta bước đến trước bảng trắng: "Nạn nhân lần này là một viên cảnh sát tuần tra phụ trách khu vực xung quanh Đại học Hồng Kông thuộc đồn cảnh sát Thâm Thủy Bộ. Cậu ấy cũng chính là người đầu tiên phát hiện ra vụ án mạng ở rừng cây Đại học Hồng Kông."

"Thi thể được một ông lão lao công phát hiện vào lúc 11 giờ trưa nay, tại con phố sau câu lạc bộ Bạch Kim gần Đại học Hồng Kông. Khi được tìm thấy, nạn nhân vẫn mặc thường phục, người báo án cũng chính là người phát hiện đầu tiên."

Trương Tinh Tông dùng nam châm đính bức ảnh của ông lão lên bảng trắng.

Gương mặt ông lão đen sạm vì nắng gió, nếp nhăn hằn sâu, lưng còng xuống.

Trương Tinh Tông nói: "Sau khi nhìn thấy thi thể, ông lão lập tức hoảng loạn báo cảnh sát, chúng tôi đã tiếp xúc nhưng không hỏi được gì. Nạn nhân lúc sinh thời không hề kết oán với ai, có lẽ không phải bị gϊếŧ hại vì tư thù cá nhân."

Anh ta thở dài: "Nói chung là không có manh mối nào..."

Quan Ứng Quân lên tiếng: "Cũng không phải là hoàn toàn không có."

"Khi tôi nhận được tin về cái chết của viên cảnh sát tuần tra, Giản Nhược Trầm đã nhận được một tấm thiệp mời."

Quan Ứng Quân ghim túi đựng tang vật có chứa tấm thiệp mời lên bảng trắng.

Mấy chữ lớn đen kịt chiếm trọn tầm mắt của mọi người.

Quan Ứng Quân thuật lại chuyện về người gửi thư, kết luận: "Rất có thể tấm thiệp này có liên quan đến vụ án. Hiện tại xem ra, manh mối duy nhất của chúng ta là nó và tấm thẻ VIP câu lạc bộ Bạch Kim được gửi kèm theo."

Không khí trong phòng chùng xuống.

Không có manh mối khi phá án là chuyện thường tình, cảnh sát phải điều tra bất kể ngày đêm suốt nhiều tháng, đến nhà nhân chứng gõ cửa dò hỏi nhưng không thu được gì cũng chẳng phải là hiếm.

Giản Nhược Trầm nhìn bức ảnh nạn nhân cười tươi đầy nhiệt huyết trên bảng trắng, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả.

Sinh mạng con người mong manh như sợi lông hồng, khi sống thì phất phơ nhẹ nhàng, lúc ra đi lại hóa thành ngọn núi ngàn cân đè nặng tâm can.

Cậu nhìn bức ảnh viên cảnh sát một lúc rồi bất chợt lên tiếng: "Nếu hung thủ chính là người gửi thiệp mời cho tôi, vậy động cơ của hắn ta là gì? Tại sao lại gọi việc gϊếŧ chết viên cảnh sát là một món quà?"

"Hướng suy nghĩ đúng rồi." Lý Trường Ngọc tán thưởng gật đầu, khuyến khích Giản Nhược Trầm nói tiếp.

Giản Nhược Trầm vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp 8 vị cảnh sát Tổ trọng án Tây Cửu Long đang tập trung nhìn mình, hệt như mấy bông hoa hướng dương hướng về phía mặt trời.

Cậu trầm ngâm mộc chốc, đoạn thản nhiên đọc vanh vách: "Hành động của những bệnh nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế OCD thường mang tính chỉ định rất mạnh. Họ thường dùng cách này để trút bỏ cảm xúc, đạt được mục đích tự thỏa mãn bản thân."

Lý Trường Ngọc giơ ngón tay cái lên: "Rất tốt."

Có tia chớp lóe lên trong đầu Quan Ứng Quân, anh vỗ mạnh xuống bàn, tiếp lời: "Cho nên hung thủ mới cắt chữ thành hình vuông vức, ngay hàng thẳng lối, hắn muốn tạo ấn tượng tốt cho người nhận. Xịt nước hoa mang tên "Trésor In Love" lên thiệp mời cũng vì hy vọng người nhận có thể hiểu được tình cảm thầm kín của mình."

Quan Ứng Quân nói rất nhanh: "Hắn ta gϊếŧ người đầu tiên phát hiện ra vụ án mạng ở rừng cây là bởi cảnh sát vẫn chưa chính thức công bố kết quả vụ án."

"Hiện nay, những tin đồn bên ngoài rất nhiều, có tờ báo còn cho rằng Giản Nhược Trầm và Sài Kính Vũ là hung thủ. Có thể hung thủ cho rằng gϊếŧ hại nhân chứng đầu tiên chính là đang gián tiếp bảo vệ Giản Nhược Trầm.”

Quan Ứng Quân khẽ thở phào nhẹ nhõm.

May quá, tên hung thủ này không liên quan gì đến Giang Vĩnh Ngôn.

Nếu bên Giang Vĩnh Ngôn càng phức tạp, thời gian lấy lời khai trước tòa của Viện kiểm sát sẽ kéo dài thêm.

Thời gian lấy lời khai càng dài, thời gian Giang Vĩnh Ngôn bị giam giữ tại trại tạm giam Thâm Thủy Bộ cũng sẽ càng lâu.

Trại tạm giam không an toàn bằng nhà tù.

Giang Vĩnh Ngôn không thể ở trong đó quá lâu, bên phía tổ trọng án bọn họ còn muốn dựa vào Giang Vĩnh Ngôn để khai thác thêm một số chứng cứ phạm tội của nhà họ Giang.

Chậm trễ sẽ sinh biến.

Giản Nhược Trầm cũng thở hắt ra: "Sau khi gϊếŧ người, hắn ta gửi thiệp mời cho tôi có thể là muốn lấy lòng, nhân cơ hội này để gặp mặt tôi."

Sau một hồi suy nghĩ, Trương Tinh Tông vỗ đùi đen đét: "Có lý!"

Trước đây bọn họ đều phá án theo kiểu lần theo manh mối, chưa từng tiếp cận từ phương diện tâm lý bao giờ!

Quả nhiên, Lý Trường Ngọc đúng là xuất sắc, học trò mà thầy dẫn dắt cũng không phải người thường, góc nhìn mới mẻ, tư duy nhanh nhạy, thông minh tuyệt đỉnh!

Trương Tinh Tông nhìn sang Quan Ứng Quân: "Vậy chúng ta cử người mai phục ở câu lạc bộ Bạch Kim, để Giản Nhược Trầm phối hợp một chút rồi ra chiêu ngồi yên đợi thỏ, bắt cá trong chậu nhé?"