Cùng lúc đó, Giang Hàm Dục đang ngồi trong phòng chiếu phim của Học viện Âm nhạc Đại học Hồng Kông, ngơ ngẩn nghe đài phát thanh toàn trường.
Bên tai là tiếng xì xào bàn tán của các bạn học.
"Ơ? Người mà đài phát thanh đang nói đến là anh trai cậu à?"
"Thật sự là anh ta sao? Anh ta có bản lĩnh đó hả?"
"Không thể nào? Chẳng phải mọi người đều nói anh ta ngủ với mấy giáo sư nên được thành tích cao còn gì? Biết trước đề thi không đấy."
Trong giảng đường vang lên những tiếng cười khúc khích, mọi người nhìn nhau đầy ẩn ý, nụ cười khinh miệt hiện rõ trên môi.
Giang Hàm Dục rụt tay vào trong tay áo, nắm chặt thành quyền.
Giản Nhược Trầm trước kia đã bao giờ có được vinh dự thế này đâu!
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói: "Tớ... tớ không biết, cha tớ không cho chúng tớ sống chung."
Các bạn học đồng thanh đáp: "Đúng rồi, đúng rồi, con riêng sao có thể sống chung với con vợ cả được!"
Giang Hàm Dục cúi đầu: "Đừng nói như vậy... Anh ấy không phải là con riêng."
"Này, cậu đừng bênh vực anh ta nữa, cậu hiền lành quá đấy."
"Đúng vậy, cậu phải cứng rắn lên, cho anh ta biết mặt."
Giang Hàm Dục gượng cười, trong đầu lại nghĩ đến Giang Vĩnh Ngôn.
Chết tiệt, thế mà Giản Nhược Trầm lại thật sự đã đưa Giang Vĩnh Ngôn vào tù!
Cho dù cha không thừa nhận Giản Nhược Trầm, nhưng họ vẫn là người một nhà cơ mà.
Dầu gì Giang Vĩnh Ngôn cũng là người thân máu mủ ruột rà của Giản Nhược Trầm!
Trước kia Giản Nhược Trầm khao khát tình thân và tình yêu đến vậy, đối đãi với người nhà họ Giang hết lòng hết dạ, tại sao bây giờ lại trở nên lạnh lùng và vô tình như thế?
Cho dù có muốn dùng chiêu "lạt mềm buộc chặt" để thu hút sự chú ý của Lục Tiệm và Giang Minh Sơn cũng đâu cần phải làm đến mức này?
Giang Hàm Dục không thể ngồi yên được nữa, cậu ta quấn khăn quàng cổ, vội vàng chạy đến Khoa Y, "Tớ phải đi hỏi anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phiền các cậu xin phép giúp mình với giáo viên dạy hát, hôm nào tớ mời mọi người cà phê."
Cậu ta chạy một mạch đến cổng Khoa Y, đứng đó ngóng trông.
Cho đến khi đèn trong khuôn viên trường đều đã sáng lên, mặt mũi lạnh cóng cũng không thấy người đâu.
Giang Hàm Dục chưa bao giờ bị đối xử lạnh nhạt thế này, cáu bẳn đá vào bậc thềm: "Đi đâu rồi không biết?"
...
Giản Nhược Trầm về nhà.
Cậu hưởng thụ điều hòa ấm áp vừa ăn dâu tây ngọt lịm, dựa vào ghế sofa nhàn nhã xem tivi.
Sướиɠ chết mất thôi.
Giản Nhược Trầm bấm điều khiển đổi liên tục mấy kênh, bỗng nhìn thấy Quan Ứng Quân mặc lễ phục cảnh sát xuất hiện trên màn hình, hiện trường có vẻ là một buổi họp báo.
Quan Ứng Quân nghiêm nghị nói: "Tiếp theo đây là thông báo về vụ án Giang Vĩnh Ngôn xúi giục gϊếŧ người, mời các phóng viên đặt câu hỏi."
Đèn flash lóe lên không ngừng, phóng viên may mắn được gọi tên đứng lên hỏi: "Lần này cảnh sát phá án nhanh như vậy, có phải là do có một nhân chứng đã tham gia vào quá trình điều tra, cung cấp thông tin hỗ trợ cho cảnh sát hay không?"
Đây không phải là một câu hỏi hay.
Quan Ứng Quân chắc chắn sẽ không nói thật, bởi nói thẳng ra chẳng khác nào thừa nhận năng lực của cảnh sát có hạn, sau khi kết thúc sẽ bị khiển trách.
Quan Ứng Quân thong dong đáp: "Đúng vậy. Để bảo vệ thông tin cá nhân của nhân chứng, chúng tôi xin phép không tiết lộ thêm thông tin. Câu hỏi tiếp theo."
Giản Nhược Trầm nhướn mày, ngồi thẳng người.
Quan Ứng Quân thành thật thế à?
Thú vị rồi nha.
Cậu cắn một miếng dâu tây, quay sang hỏi La Bân Văn bên cạnh: "Quản gia La, ông nghĩ Lục Tiệm sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy thông báo này?"
La Bân Văn ngẫm ngợi, đoạn đáp: "Tôi nghĩ cậu ta không dám nghĩ đến đâu."
Bỏ tiền ra bịt miệng báo chí không thành công mà còn bị cảnh sát đưa lên màn ảnh để "lập công".
Lục Tiệm không phát điên mới lạ.
Quản gia chuyển chủ đề: "Cậu chủ, ngày mai cậu thật sự muốn đến quán câu lạc bộ sao? Cậu định phối hợp với cảnh sát như thế nào?"
Nơi đó không phù hợp với cậu chủ nhỏ chỉ biết yêu đương nhà mình.
Ông sợ cậu chủ bị ngợp thì khổ!
Giản Nhược Trầm bưng đĩa dâu tây suy nghĩ, chốc sau mới nói: "Mình thuê trước mười anh zai đi ạ."