Còn không phải là giảm béo sao!
Nàng có thể làm được!
Ở Đại Chu, nếu trong thời gian quy định chưa đến nơi lưu đày thì không chỉ phạm nhân phải chịu roi mà ngay cả quan sai áp giải cũng sẽ bị trừng phạt.
Cho nên đối với việc lên đường, quan sai áp giải không dám qua loa. Khi bị mưa to làm chậm trễ hành trình thì sẽ phải đi bù lại sau khi trời tạnh mưa.
Mặc dù trong lòng Giang Đường Đường nảy sinh ác độc, quyết định xem việc đi đường trở thành cách giảm béo. Nhưng trời vừa mưa lớn, đất lầy lội ướŧ áŧ, hơn nữa thân thể nguyên chủ quá mập mạp vụng về, nàng thật sự không còn cách nào khác, càng ngày càng tụt lại phía sau đội ngũ.
“Nương, để con xuống tự đi!” Không biết Lục Điềm Điềm đã tỉnh lại từ khi nào, thấy hai người bị tụt xuống cuối đội ngũ, cô bé giãy giụa muốn xuống tự mình đi.
Giang Đường Đường hiện tại thở dốc còn khó khăn, nhưng nàng cũng không cậy mạnh, nàng đặt Lục Điềm Điềm xuống, phát hiện bởi vì đi cuối đội ngũ nên không có người nào chú ý tới các nàng. Nàng nhanh chóng lột một khối chocolate nhét vào trong miệng Tiểu Điềm Điềm.
Lục Điềm Điềm lập tức mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng phồng miệng nói: “Nương, ngọt quá!”
Giang Đường Đường dựng thẳng ngón tay “suỵt!” một cái, nhỏ giọng nói: “Đây là bí mật của hai chúng ta, đừng nói cho người khác nhé!”
Đôi mắt Lục Điềm Điềm sáng như sao trời, nhìn nàng gật đầu thật mạnh một cái.
Thấy đứa nhỏ hiểu chuyện như thế thì Giang Đường Đường cũng yên lòng, dùng ý niệm cầm mấy quả cà chua nhỏ trong không gian bỏ vào trong miệng.
Không biết có phải do ảo giác hay không, rõ ràng vừa rồi còn mệt đến đầu váng mắt hoa, thở không nổi, nhưng sau khi ăn cà chua, nàng liền cảm thấy mình khoẻ hơn rất nhiều.
Thấy Lục Điềm Điềm ăn chocolate xong rồi, Giang Đường Đường cũng lặng lẽ cầm một quả cà chua nhét vào miệng cô bé.
Tiểu Điềm Điềm cắn một ngụm, đôi mắt vui sướиɠ trừng lớn. Thấy Giang Đường Đường quay đầu nhìn mình, cô bé học theo động tác vừa rồi của Giang Đường Đường, dựng thẳng ngón tay đặt trước miệng “suỵt” một cái.
Nhưng vẫn luôn trốn ở phía sau đội ngũ trộm ăn vụng là chuyện không có khả năng.
Rất nhanh, quan sai áp giải liền phát hiện Giang Đường Đường và Lục Điềm Điềm đi ở cuối cùng.
Bởi vì giữa trưa Lục Thời Yến đưa quả nho, quan sai không có lập tức đánh roi các nàng. Chỉ là hung dữ nói: “Cọ tới cọ lui làm gì? Là muốn tránh ở phía sau để chạy trốn sao?”
“Ở trong rừng núi hoang vắng như vậy, chúng ta đâu dám chạy trốn chứ! Ta chỉ muốn mang đứa nhỏ đi ở phía sau để hái ít quả dại ăn thôi”
Giang Đường Đường cho tay vào trong bao quần áo, cầm ra một chuỗi cà chua, vô cùng đáng thương đưa qua nói: “Đại nhân, đây là do ta vừa hái ở trong bụi cỏ, ngươi nếm thử xem, chúng ta đã biết sai rồi, lần tới không dám nữa, ngươi tạm tha cho chúng ta lần này được không?”
Triều đại hiện tại còn chưa có cà chua, cho nên quan sai nhìn thấy chuỗi quả hồng trong tay Giang Đường Đường cũng không nhận lấy, ngược lại còn khuyên nhủ: “Đừng nhìn thấy cái gì cũng ăn, cẩn thận bị độc chết!”