Cả Nhà Lưu Đày, Ta Dựa Vào Không Gian Để Mua Nửa Giang Sơn

Chương 17: Ngươi Còn Biết Phân Biệt Thảo Dược Sao

“Quả dại này không có độc, vừa rồi ta đã ăn rồi, ăn rất ngon, chua chua ngọt ngọt.” Giang Đường Đường nói xong liền nhét một quả cà chua vào trong miệng.

Quan sai thấy nàng ăn xong không bị làm sao, lại nghĩ đến hương vị chùm nho dại buổi trưa Lục Thời Yến đưa, lại thấy Giang Đường Đường dùng cà chua lấy lòng hắn, lúc này thật ra cũng không từ chối: “Ngươi cũng thật may mắn, luôn có thể hái được quả dại.”

Giang Đường Đường nói: “Có thể là do ta tương đối tham ăn, cái gì cũng dám bỏ vào trong miệng nếm thử!”

Thấy cả người Giang Đường Đường đều là thịt mỡ, lại nghĩ đến Giang Đường Đường vì ăn mà làm ra những chuyện hoang đường kia, quan sai cũng không hoài nghi nữa.

Thấy thái độ của quan sai đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng Giang Đường Đường cũng có tính toán, nói: “Đại nhân, ngươi yên tâm, ta bảo đảm không chạy, ngươi để cho ta đi ở phía sau tùy tiện hái ít rau dại quả dại gì đó đi! Với cả hôm nay đoàn người đều mắc mưa, ta còn có thể hái một ít thảo dược đuổi hàn, buổi tối nấu cho mọi người uống, cũng có thể dự phòng bị cảm lạnh.”

Hôm nay vừa xuất phát một lúc liền mưa to, nhưng bọn họ vẫn luôn đi hơn hai canh giờ mới tìm được căn miếu cũ kia tránh mưa, cho nên cho dù là phạm nhân hay quan sai đều bị mưa xối ướt.

Hiện tại đã là cuối thu, nếu không cẩn thận là sẽ bị cảm lạnh.

Quan sai không quan tâm tới sự chết sống của phạm nhân, nhưng hẳn là sẽ lo lắng bản thân mình sinh bệnh. Chẳng qua ……

Quan sai hoài nghi liếc nhìn Giang Đường Đường một cái nói: “Ngươi nhận biết thảo dược?”

“Mấy đứa nhỏ nhà ta từ khi sinh ra thì thân thể đã không tốt, ta muốn học một chút y thuật để chăm sóc tốt cho bọn nhỏ, cho nên mới âm thầm học một chút.”

Giang Đường Đường nói: “Tuy rằng không học được y thuật, nhưng vẫn nhận biết một số loại thảo dược bình thường.”

Quan sai cũng không đồng ý ngay, chỉ nói: “Ngươi cứ hái trước, chờ khi nghỉ ngơi để ta nhìn xem rồi lại nói tiếp.”

Nói xong, hắn còn chưa đã thèm liếʍ môi một cái.

Giang Đường Đường cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy động tác nhỏ của hắn.

Vì có thể giành được lợi ích, nàng sẽ lấy ra một số đồ vật thích hợp lấy lòng quan sai. Nhưng không thể quá nhiều, thứ nhất sẽ chọc người hoài nghi, thứ hai cũng sẽ nuôi lớn dã tâm của họ.

Chặng đường tiếp theo, Giang Đường Đường không dám lấy đồ vật từ trong không gian ra ăn, nàng mang theo Lục Điềm Điềm cố gắng lên đường và tìm kiếm một số loại thảo được.

Trước khi xuyên qua, Giang Đường là người thích nằm ì ở nhà, nhưng hiện tại lại xuyên thành một nữ tử mập mạp vô dụng, còn mang theo con nhỏ hái thảo dược nên trên đường đi vô cùng gian nan.

Thật vất vả cố gắng chịu đựng đến khi quan sai áp giải ở phía trước kêu dừng lại, nàng đã mệt tới muốn nằm úp sấp.

Nhưng nghĩ đến việc phải có hình ảnh tốt trước mặt quan sai áp tải, tranh thủ nhiều lợi ích, Giang Đường Đường cố nén mệt mỏi, cầm thảo dược đi qua.

“Đại nhân, đây là thảo dược ta hái được trên đường đi, ta muốn mượn nồi to của các ngươi nấu chút nước thuốc cho mọi người phòng cảm lạnh!”