Trần thị không vui nói: “Trước kia các ngươi nhận được không ít lợi từ chỗ nương”
Giang Đường Đường lạnh giọng cắt ngang lời bà ta nói: “Như vậy cũng không ăn phần của ngươi! Sau này ta sẽ hiếu kính tổ mẫu, không cần ngươi nhọc lòng”
Trần thị mặt dày mới lấy được hai củ mài, còn bị Giang Đường Đường dẫm mặt mũi nên vô cùng tức giận, sau khi bưng củ mài rời đi lại ngấm ngầm nói vài lời khó nghe.
Giang Đường Đường cũng mặc kệ bà ta, cho củ mài vào trong rau dại trộn rồi dựa người vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Còn việc hai đứa lớn còn chưa ăn gì thì nàng cũng không lo lắng, dù sao Lục Thời Yến sẽ chăm sóc bọn họ.
Nàng nhắm mắt lại chưa được một lúc liền nghe thấy tiếng quan sai gọi. Thì ra là bên ngoài hết mưa rồi, quan sai kêu tiếp tục lên đường.
Tuy rằng bên ngoài trời ngừng mưa, nhưng mưa hơn nửa ngày trời nên đường núi rất khó đi.
Nhưng mọi người không dám có một câu oán hận, có thể để bọn họ vào miếu cũ trốn mưa đã là quan sai áp giải tốt bụng rồi.
Giang Đường Đường không muốn, nhưng cũng chỉ có thể nhận mệnh đứng dậy thu dọn đồ vật, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Nhìn đầu Tiểu Điềm Điềm gật gù, tinh thần không được tốt lắm nên Giang Đường Đường ngồi xổm xuống nói: “Nào, leo lên nương cõng con.”
Lục Điềm Điềm lắc đầu, hiểu chuyện nói: “Nương mệt, con tự đi là được rồi!”
Một đứa nhỏ chỉ mới ba tuổi đã phải chịu khổ như vậy, trong lòng Giang Đường Đường rất hụt hẫng. Nàng nói: “Không sao, đi lên đi! Chờ nương mệt mỏi lại thả con xuống.”
Tiểu Điềm Điềm nghiêng đầu suy nghĩ, đồng ý với đề nghị của Giang Đường Đường, vui sướиɠ bò lên trên lưng nàng.
Lục Điềm Điềm rất nhẹ, hơn nữa nằm bò trên người nàng, có thể cảm nhận rõ ràng được đứa nhỏ này thật sự rất gầy.
Giang Đường Đường nhớ tới lúc trước giấu chocolate, nàng hơi nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Lục Điềm Điềm: “Chúng ta làm một ước định nhé?”
Lục Điềm Điềm vui sướиɠ ôm chặt cổ nàng hỏi: “Ước định là gì ạ?”
Giang Đường Đường nói: “Chính là hai chúng ta hai lặng lẽ làm một số việc, nói một số lời nhưng sẽ không nói cho người khác được không?”
Lục Điềm Điềm “A” một tiếng nói: “Con đã biết, nương muốn nói bí mật với con đúng không!”
“Đúng vậy, chính là bí mật!” Giang Đường Đường nói.
“Nương nói đi, con sẽ không nói cho người khác đây!” Lục Điềm Điềm rất thích nương thân cận với mình như vậy, cô bé vui vẻ nói.
Giang Đường Đường nhìn đến cách đó không xa, Giang Thải Vi đang oán hận mà trừng mắt nhìn nàng, Trần thị vừa rồi chịu thiệt ở chỗ nàng cũng đang không có ý tốt nhìn nàng.
Lúc này hiển nhiên không phải lúc lấy chocolate ra. Nàng nói: “Chờ một lát, chờ tới phía trước lại nói cho con được không?”
“Vâng, vâng!” Lục Điềm Điềm vừa rồi mệt rã rời, hiện tại được Giang Đường Đường cõng nên càng thêm buồn ngủ, một lát sau đã nhắm mắt lại ngủ rồi.
Tuy rằng chỉ là cõng đứa nhỏ như Lục Điềm Điềm, nhưng sức khỏe của nguyên chủ thật sự quá kém, Giang Đường Đường đi một lúc đã mệt thở dốc.
Nhưng nghĩ nếu không thể trở lại hiện đại thì nàng cũng chỉ có thể ở lại trong thân thể này, mặc dù Giang Đường Đường mệt đến mức muốn ngất đi nhưng vẫn cắn răng kiên trì.