Nhìn thấy Giang Đường Đường ăn một ngụm củ mài, một ngụm rau dại, ăn vô cùng ngon. Vừa rồi hai huynh đệ còn vô cùng kiên cường, lúc này đều không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Nhưng nghĩ đến những lời mọi người nói về Giang Đường Đường, còn có dọc theo đường đi lưu đày này, Giang Đường Đường thấy đồ ăn đều giống như bị điên rồi, không quan tâm cái gì mà cướp đoạt, điên cuồng nhét vào trong miệng, hai người lại quật cường quay đầu đi.
Mọi người trong căn miếu đổ nát thấy đống đồ vật Giang Đường Đường đào được kia thế mà lại thật sự có thể ăn được, có người bất chấp tất cả, chạy nhanh đến xem vị trí vừa rồi Giang Đường Đường đào được củ mài. Còn có người chạy vào trong rừng, xem thử có thể tìm được quả dại mà vừa rồi Giang Đường Đường hái được hay không.
Từ lúc bị phán lưu đày, bọn họ đã đi được hơn một tháng, mỗi ngày ăn đều là lương khô do bọn quan binh phát xuống.
Đồ ăn là bột hỗn tạp làm thành bánh bột bắp, vừa cứng vừa khó ăn. Mỗi ngày còn gấp rút đi đoạn đường dài như vậy, mọi người đã sớm thèm không nhịn được, có ai không muốn cải thiện thức ăn chứ!
Trần thị lần nữa da mặt dày đi tới nói: “Ta lấy một chút cho Tuấn ca nhi nhà ta.”
Giang Đường Đường nhanh hơn bà ta một bước, cầm lấy cái thìa múc hai khối củ mài cho bà ta.
Trần thị bất mãn nói: “Sao chỉ có một chút như vậy?”
Giang Đường Đường không chút khách khí nói lại bà ta: “Chê ít thì tự đi vào trong núi đào đi.”
Trần thị không tiếp lời nói của nàng, chỉ nhìn chằm chằm củ mài trong nồi nói: “Không phải trong nồi này còn rất nhiều sao? Ngươi để lại làm gì?”
“Xin lỗi, cái này là của Thành ca nhi và Hành ca nhi.” Mặc dù nàng không hạ thấp mình đi lấy lòng hai cậu nhóc này, nhưng mà Giang Đường Đường sẽ không cho phép người khác cướp đồ ăn của hai người bọn họ.
Trần thị nói thầm: “Trẻ con sao ăn hết nhiều như vậy.”
Giang Đường Đường nói: “Còn có tướng công và mẹ chồng của ta cũng chưa ăn đâu! Từng này ta còn ngại không đủ đấy!”
Có thể cho ngươi hai khối củ mài đã là nàng tốt bụng rồi, còn muốn như thế nào nữa? Nàng vất vả đào củ mài để nuôi dưỡng mấy tên quỷ đáng ghét ở sau lưng nói xấu nàng mấy ngày nay sao?
Trần thị chỉ vào một nửa củ mài còn lại nói: “Không phải vẫn còn nhiều sao? Không đủ thì nấu phần còn lại là được rồi!”
“Cái này là để lại nấu cháo cho mấy đứa nhỏ!” Giang Đường Đường mất hết kiên nhẫn, giọng điệu không tốt lắm nói: “Ngươi có biết xấu hổ hay không? Suốt ngày nhìn chằm chằm chút đồ ăn của bọn nhỏ nhà ta.”