"Người anh em, em biết không? Tầng -3 của bệnh viện này trước đây không phải bãi đậu xe, mà là nhà xác!”
Anh bảo vệ vừa mở miệng, câu đầu tiên đã làm Đậu Hoài chấn động.
“Về sau thành phố yêu cầu thống nhất đặt thi thể, bệnh viện mới đem nhà xác đổi thành gara, đó cũng là lúc Triệu Đông Tây bắt đầu làm bảo vệ ở tầng -3. Lúc đầu anh ta với bọn anh thay phiên nhau trực, nhưng trong một lần thay ca, trần nhà của tầng -3 đột nhiên sụp xuống, vừa lúc rơi xuống phòng bảo vệ. Hai người bảo vệ còn lại chết ngay tại chỗ, chỉ có Triệu Đông Tây là chẳng bị sao hết.”
Mặt anh mập lộ ra biểu cảm hoảng sợ, “Nghe nói lúc đội cứu viện tìm thấy anh ta, trên người anh ta dính đầy máu của hai người bảo vệ kia, đứng đó cười to như là kẻ điên vậy, cứ lặp đi lặp lại mấy câu nói kỳ quái ‘ Tao còn sống! Tao còn sống để ra ngoài! ’.”
“Từ đấy anh ta như biến thành một con người khác, không chỉ xin một mình ở nơi đã từng có người chết là tầng -3 để trực, mà cử chỉ cũng càng ngày càng kỳ lạ. Anh nghe nói anh ta hay nói chuyện một mình với bức tường, sách trên bàn thì toàn là về mấy kẻ biếи ŧɦái gϊếŧ người hàng loạt. Hơn nữa tính tình cũng càng ngày càng kém, một đồng nghiệp của bọn anh không tin, đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta. Kết quả ngày hôm sau, lúc xuống đang xuống cầu thang ở bệnh viện, không biết sao tự nhiên lại ngã xuống, ngã đúng vào mấy cái đinh thép không biết do ai để ở đấy! Mặt bị chọc thủng luôn!”
Anh mập giơ tay xoa xoa mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn thấy sợ, “Em trai, em biết không? Lúc người đó bị nâng đi, Triệu Đông Tây đứng ở trong một góc hướng về phía cậu ta cười! Nghe nói cả vợ của anh ta cũng không chịu được, trốn đi theo người khác. Em nói xem người này có tà tính hay không? Đáng sợ hay không?”
“Đúng là rất tà tính…” Đậu Hoài gật đầu, nâng cằm như là đang suy tư gì đó.
Nếu những việc anh mập nói đều là sự thật, thì Triệu Đông Phong kia chỉ sợ rất có vấn đề.
Quan trọng nhất chính là vụ sụp đổ kia, chỉ có một người còn sống. Tình huống này nghe rất quen, thật sự là quá giống nhiệm vụ dành cho người mới mà Đậu Hoài từng trải qua.
“Nhất định phải đi gặp Triệu Đông Tây mới được.”
Hạ quyết tâm, Đậu Hoài đi ra khỏi phòng bảo vệ, cậu vẫn không quen ở cùng người lạ trong một không gian nhỏ như vậy,.
“Anh trai, cảm ơn anh nói cho em biết nhiều như vậy, khi nào có rảnh bọn mình nói chuyện sau.”
Cậu quay đầu đi luôn, không màng tiếng kêu của anh bảo vệ mập phía sau.
“Mình biết thang máy ở đâu rồi, tìm thêm thang bộ đi, đi xuống bằng thang bộ, như vậy sẽ có thêm một con đường để chạy trốn“
Cầu thang quen thuộc hơi lạnh lẽo, đèn cửa thoát hiểm tỏa ra ánh sáng xanh âm trầm như một cơn ác mộng trong đêm khuya.
Hai tay Đậu Hoài hai tay không khống chế được run lên, di chứng mà nhiệm vụ dành cho người mới để lại cho cậu thực sự quá lớn.
Đứng ở cửa hít sâu vài cái, cậu mới từ từ đi xuống.
Rất nhanh đã đến tầng -3.
Ánh đèn ở nơi này càng thêm âm u, thậm chí có mấy chỗ tối đen. Trong bóng tối dày đặc dường như đang cất giấu dã thú ăn thịt người, không gian yên tính liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh.
Đậu Hoài nắm chặt búa, từ từ đi dọc theo vách tường ra ngoài.
“Ban đầu mình cho rằng bước ngoặt khiến tình cảm của hai vợ chồng tan vỡ là việc Vương Xuân Hoa mang thai, bây giờ xem ra không đơn giản như vậy, Triệu Đông Tây chắc cũng có một tuyến sự nghiệp riêng. Cho dù là nhiệm vụ chuyển chức, nhưng như này cũng khó quá đi?”
Kết cấu của tầng -3 giống tầng -1, không mất quá nhiều công sức, cậu đã tìm được phòng bảo vệ.
Phòng bảo vệ lẻ loi đứng đó, tuy rằng bên trong bật đèn nhưng lại không có người.
“Người đi đâu vậy?”
Đậu Hoài lại đi xung quanh kêu gọi nhưng không có bất kỳ sự đáp lại nào, gọi điện thoại cũng không ai nghe.
“Không ngờ Triệu Đông Tây lại không ở đây? Vậy phải làm sao bây giờ.”
Không cam lòng tay không mà về, cậu lại quay lại phòng bảo vệ một lần nữa
Đến gần mới phát hiện, phòng bảo vệ này to hơn phòng bảo vệ ở tầng -1 một chút.
Đậu Hòa đứng ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong thấy một cái giường đơn đặt ở góc, chăn gối vứt lung tung, dưới giường lăn lóc một vài đồ dùng sinh hoạt.
“Ngày thường Triệu Đông Tây ở đây ư?”
Bỗng nhiên, tầm mắt của cậu dừng ở trên cửa.
“Không có khóa? chắc là không đi đâu xa, mình có thể ở chỗ chờ anh ta về.”
Rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, Đậu Hoài kéo cửa lay ra một khe hở, quan sát toàn bộ phòng bảo vệ ở cự ly gần hơn.
Nơi này gần như đã bị cải tạo thành ký túc xá đơn, trong góc chất rất nhiều đồ linh tinh. Có hai cái túi đựng rác xiêu xiêu vẹo vẹo để ở một bên, trông như là chưa kịp vứt đi.
“Rác thải có thể thể hiện rất tốt những thứ mà một người thường che dấu, có lẽ mình có thể tìm thử ở chỗ này.”
Không quan tâm bẩn hay không, Đậu Hoài dùng tay không bắt đầu tìm kiếm.
Cố chịu mùi lạ gay mũi, cậu lục một lúc đúng là có phát hiện một vài đồ vật khả nghi.
Đó là một cục giấy, bị nước mì tôm làm ướt dính ở dưới đáy, chắc ngay cả bản thân Triệu
Đông Tây cũng sẽ không chú ý đến thứ bé nhỏ này.
Đậu Hoài mở cục giấy ra liền thấy, không ngờ nó lại là một tờ biên lai lấy thuốc.
Bệnh viện kê đơn chính là bệnh biên phúc lợi, tên người bệnh là Vương Xuân Hoa. Những thứ này đều rất bình thường, thứ không bình thường là tên thuốc.
“Fluoxetine và Sertraline, đây chẳng phải là thuốc chống trầm cảm sao? Vương Xuân Hoa uống những thứ này làm gì?”
Tờ biên lai toàn là mùi bò kho, một phần bị nước mì thấm ướt không nhìn rõ chữ, có thể thấy hơi mờ mờ thời gian là giữa tháng năm, tên bác sĩ là Dụ xx.
Lại tìm thêm một lúc, không có phát hiện khác. Đậu Hoài quyết định đứng dậy, thu dọn lại sau đó đi về phía cầu thang.
“Lúc Vương Xuân Hoa đi kiểm tra biết mình không thể mang thai là vào tháng tư, giữa tháng năm có vấn đề đi khám bác sĩ cũng hợp lý.”
Nhưng không biết tại sao, Đậu Hoài cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Trong lúc suy tư, cậu bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện đứt quãng truyền ra từ bên trên cầu thang..
“Đừng tự tạo áp lực …..”
“…… không phải là do anh sai…..”
“Tôi rất vui vì anh đã kể cho tôi nghe……”
Đậu Hoài ngạc nhiên, theo bản năng cong lưng trốn phía sau mấy chiếc xe để bóng tối che khuất cơ thể.
Vào giờ này, người có thể xuất hiện ở tầng -3 chỉ có Triệu Đông Tây. Chẳng qua nghe tiếng chắc là hai người, người còn lại là ai?
Không lâu sau, quả nhiên có hai bóng người xuất hiện ở cửa cầu thang.
Một người mặc một bộ quần áo bảo vệ cũ, bước đi loạng choạng, đầu cúi rất thấp không thấy rõ mặt, chắc đó chính là Triệu Đông Tây.
Một người khác thân cao chân dài, đeo một cái kính màu bạc, áo blouse trắng không dính bụi trần, rõ ràng là bác sĩ của bệnh viện phúc lợi.
Hai đi người song song, tốc độ rất chậm.
Người bác sĩ kia nói chuyện rất nhẹ nhàng, hình như đang trấn an Triệu Đông Tây, “Cứ từ từ, không cần vội, cũng không cần nghĩ quá nhiều. Anh chỉ cần nhớ kỹ, những việc đó chỉ là ác mộng thôi, không phải là hiện thực, anh sẽ không phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào biết không?”
Đậu Hoài hận không thể mọc đầy lỗ tai trên người, cậu lặng lẽ lấy điện thoại ra, giơ một góc camera lên.
“Tất cả đều là ác mộng….. Ác mộng….. Đều là giả….”
Hình như Triệu Đông Tây rất đau khổ, anh ta liên tục lặp lại câu nói của bác sĩ, cổ hơi hơi động đậy.
“Đúng vậy,” giọng điệu của bác sĩ càng nhẹ nhàng, tiếng nói trong veo như nước suối, giống như đang dẫn dắt một đứa trẻ, vỗ nhẹ cánh tay của Triệu Đông Tây, “Những thứ đó đều là giả, đều là ác mộng. Không cần nghĩ, không cần nghe…..”
Sao cảm giác giống như tẩy não vậy?
Đậu Hoài càng tập trung, cậu nhạy bén cảm giác được tên bác sĩ này có vấn đề.
Tần suất run rẩy của Triệu Đông Tây dần chậm lại, bàn tay đang che mặt cũng từ từ buông xuống.
“Giả, đúng, đều là giả, chỉ là ác mộng thôi. Ha, ha ha ha, mơ, là mơ.”
Ánh đèn trên trần nhà chiếu sáng, chiếu lên mặt Triệu Đông Tây như một luồng phật quang thánh khiết.
Nhưng Đậu Hoài đang trốn trong bóng tối lại giật mình một cái.
Bởi vì cậu thấy một đôi mắt cực kỳ quỷ dị.
Hai con ngươi màu đen đong đưa qua lại trong hốc mắt, trên dưới trái phải, như là hai viên bi, hỗn loạn mà không có tiêu cự, căn bản là trông không giống mắt người. Lòng trắng mắt toàn là tơ máu, biến thành một mảng đỏ tươi trông như có thể chảy máu bất cứ lúc nào.
Đậu Hoài từng nhìn thấy cảnh tượng này trong một bộ phim ma, chẳng qua lúc đấy là kỹ xảo mà người bảo vệ trước mặt này lại là thật.
“Tinh thần của Triệu Đông Tây rất có vấn đề, tên bác sĩ kia có thật là đang trấn an anh ta không?”
Tất cả đều được điện thoại quay lại, mà hai người kia vô tri vô giác, tiếp tục đi về phía phòng bảo vệ.
Nhờ các loại chướng ngại vật che đậy, Đậu Hoài đi theo sau, không gần cũng không xa.
Cậu không dám đi theo quá gần, sợ làm đối phương đề phòng.
Bác sĩ chầm chầm đưa người về phòng bảo vệ, hình như anh ta rất quen thuộc nơi này.
Anh ta lấy phích nước từ trong một góc ra, rót một ly nước ấm đưa cho Triệu Đông Tây đang ngồi trên giường, nhẹ giọng hỏi, “Bây giờ đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“Đỡ, đỡ một chút.” Con người Triệu Đông Tây không di chuyển lung tung nữa, tơ máu đỏ cũng dần dần tan đi, nhưng đôi tay cầm ly nước của anh ta vẫn đang run.
Đậu Hoài nghe thấy giọng nói gần như khóc thảm của anh, “ Nhưng mà bác sĩ, tôi càng ngày càng thường xuyên nằm mơ. Tôi mơ thấy cô ta đến gần tôi, trên người dính rất nhiều máu…. Rất nhiều máu, tôi nên làm gì bây giờ hả bác sĩ…….”
Cô ta? Cô ta là ai? Chẳng lẽ là Vương Xuân Hoa?
Tinh thần của Đậu Hoài chưa từng tập trung như vậy.
“Những thứ đó đều là mơ, là thứ do anh ảo tưởng ra.” Bác sĩ tùy ý ngồi trên ghế, anh ta vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên vai Triệu Đông Tây, cúi người, dùng giọng nói vừa chắc chắn lại vừa nhẹ nhàng gằn từng chữ nói, “Vợ của anh mất tích từ lâu rồi, đúng không? Bị anh bạo lực gia đình, đánh chạy. Vì thế anh còn báo công an, công an cũng xác định là án mất tích, đúng hay không?”
Giọng nói của bác sĩ không lớn nhưng Đậu Hoài đứng cách một đoạn lại vẫn nghe rõ ràng. Thậm chí khoảnh khắc anh ta vừa dứt lời, một cảm giác hốt hoảng khó tả chiếm lấy toàn bộ đầu óc Đậu Hoài.
Mắt cậu mờ đi, phải dùng sức cắn đầu lưỡi mới tỉnh táo lại một cách khó khăn.
Mùi máu ngập tràn trong khoang miệng, Đậu Hoài bám lấy đèn hậu của ô tô, há mồm thở dốc, “Cái gì vậy? Vừa nãy là sao vậy?”
Cậu không rảnh lo thứ khác, vội ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng bảo vệ. Chỉ là vừa thấy, cậu ngạc nhiên phát hiện Triệu Đông Tây thay đổi.
Cái cảm giác tinh thần hỗn loạn, mờ mịt đã biến mất, thậm chí tơ máu trong mắt cũng biến mất hết. Triệu Đông Tây Nhìn thẳng bác sĩ, cười nói “ Bác sĩ, anh nói đúng, vợ của tôi đã mất tích, tôi sẽ không nghĩ linh tinh nữa, cảm ơn anh vì lại giúp đỡ tôi lần nữa.”
Đậu Hoài trợn mắt há hốc mồm.
VL, đây mà gọi là khai thông tâm lý á, đây m* nó là tà giáo tẩy não rồi còn gì!