Ting! Thời Gian Tồn Tại Đã Đến Trướng (Vô Hạn)

Chương 15: Món đồ chơi này cũng sắp chơi hỏng rồi

Tên bác sĩ này chắc chắn có vấn đề!

“Nhưng anh ta vừa làm cái gì? Có thể nhanh chóng xoay chuyển tinh thần của một người đang sắp phát điên?”

Đậu Hoài chưa từng thử tư vấn tâm lý, nhưng cậu biết có thể điều khiển suy nghĩ của một người chắc chắn không phải chuyện đơn giản, phải liên tục trò chuyện, thẩm thấu.

Hơn nữa nghe bác sĩ nói, hình như anh ta rất chắc chắn về chuyện Vương Xuân Hoa mất tích, như là tận mắt nhìn thấy vậy.

“Chẳng lẽ Vương Xuân Hoa bị bác sĩ gϊếŧ? Để không bị phát hiện, cho nên mới liên tục tẩy não Triệu Đông Tây?”

Bởi vì phòng bảo vệ che mất không thể quay thêm được thứ gì, Đậu Hoài chỉ có thể cất điện thoại trước, tập trung suy nghĩ. Trong lúc suy nghĩ, cậu bỗng nhiên cảm thấy ánh đèn trên đầu càng ngày càng tối.

Theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với một gương mặt tái nhợt.

Con ngươi đen nhánh ẩn ở sau thấu kính, môi mỏng giơ lên một độ cung nhạt nhẽo.

Đậu Hoài hoảng sợ, theo bản năng nghiêng về sau.

“Là bác sĩ! Sao anh ta lại ở sau lưng mình?!”

Bác sĩ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu, năm ngón nắm chặt cánh tay của Đậu Hoài, từ từ mở miệng, “Cậu ở đây làm gì? Cậu đến tìm tôi đúng không?”

Bùm!

Đầu óc bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, như một đám sương mù dày đặc đang gắn vào đỉnh đầu.

Mọi suy nghĩ đều trở nên chậm chạp, Đậu Hoài ngơ ngác lảo đảo hai bước, đáy mắt hiện lên sự mờ mịt.

“Mình ở đây làm gì? Mình đến….đến tìm bác sĩ sao?”

“Cậu quên rồi à?”

Bác sĩ cầm lấy tay Đậu Hoài, từ từ kéo về phía mình, dùng giọng nói gần như mê hoặc hỏi, “Cậu bệnh nhân của tôi, hôm nay cậu đến tìm tôi để khám bệnh, đúng không?”

Cảm giác chậm chạp càng ngày càng nặng, đầu phảng phất như bị dính đầy keo dán. Trong khoảnh khắc này, Đậu Hoài chỉ nghe thấy tiếng nói chầm chậm của bác sĩ, nó giống như là hải đăng, chỉ cho cậu một phương hướng duy nhất.

“Tôi là…. Bệnh nhân của anh,” cậu lẩm bẩm lặp lại, “Hôm nay tôi đến tìm anh để khám bệnh…”

“Đúng vậy, chính là như vậy,” tiếng cười của bác sĩ càng ngày càng lớn, ánh mắt phía sau thấu kính càng ngày càng tàn nhẫn, “Trí nhớ của cậu vẫn kém như vậy, những việc cậu vừa làm ở hầm để xe cũng quên hết rồi đúng? Cậu không nhớ rõ tại sao mình lại đến đây, cũng không nhớ rõ mình thấy gì, nghe gì ở gara, đúng không?”

“Tôi…..” Đậu Hoài đã nửa quỳ trên đất, trên mặt cậu hiện ra sự giãy giụa ngắn ngủi, theo sau lại bị biểu cảm mờ mịt nghiêm trọng hơn thay thế.

“Mình đã làm những gì ở đây? Mình, mình không nhớ rõ…. Trí nhớ của mình kém quá, tại sao không nhớ nổi gì cả…..”

Cậu cảm thấy mình như bị nhốt dưới đáy biển, rất nhiều nước biển tràn vào trong đầu, tất cả ký ức đều bị bịt kín bằng một lớp hơi nước. Mờ mờ, không nhìn thấy gì, cũng không nhớ được gì.

Cảm giác khó thở càng thêm nghiêm trọng, Đậu Hoài đau khổ ôm đầu, miệng phát ra những tiếng kêu nhỏ vụn.

“Sao vậy bác sĩ?”

Cách đó không xa, Triệu Đông Tây cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng, ra khỏi phòng bảo vệ, đi về phía này.

Biểu cảm mất kiên nhẫn lướt qua trên gương mặt của bác sĩ, anh ta không muốn bất kì người nào đang tỉnh táo thấy cảnh tượng này.

Nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, Bác sĩ lại gần thêm một chút, “Bây giờ, cậu có thể đi lên văn phòng bác sĩ trên tầng 5 của khoa tâm thần chờ tôi không? Tình trạng của cấu rất tệ, cậu cần sự trợ giúp của tôi, đúng không?”

Đậu Hoài run lên, từ từ ngẩng đầu.

Nếu bây giờ có gương, cậu sẽ phát hiện, con ngươi của bản thân giống Triệu Đông Tây vừa nãy như đúc, điên cuồng di động trong hốc mắt, tơ máu che kín lòng trắng, trông cực kì quỷ dị.

Bác sĩ lại từ từ lặp lại lần nữa , Đậu Hoài mới hoảng loạn đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía cầu thang. Bóng dáng hiu quạnh, trông rất giống một đứa trẻ ngoan ngoãn bị lạc mẹ.

Ánh đèn của hầm để xe càng tối, Triệu Đông Tây đã đi đến, nhìn bóng người cách đó không xa hỏi , “Đó là ai vậy bác sĩ? Có phải cậu ta kiếm chuyện với anh hay không? Để tôi cho cậu ta một bài học.”

Tính tình của người bảo vệ này rất nóng nảy, dưới mắt thâm quầng, khua khua tay định đi.

“Từ từ.”

Bác sĩ nhéo nhéo trán, túm người kia lại.

Muốn bóp méo một ký ức của một người không phải là việc đơn giản, như là cấy virus vào máy tính vậy, có thể hack đi ký ức, những đồng thời, cũng sẽ khiến những phần khác bị hỗn loạn.

Não của mỗi người sẽ khác nhau, sự hỗn loạn biểu hiện ra bên ngoài cũng sẽ khác nhau. Có người sẽ thay đổi tư duy logic——

【1+1 chắn chắn bằng 7! 】

Có người lại là hành vi thường ngày ——

【 Phải đi đường bằng tay mới đúng! 】

Mà Triệu Đông Tây, là cảm xúc ——

【 Tất cả mọi người trên thế giới này đều coi thường mình! Chỉ có bác sĩ mới đối tốt với mình.】

Là nhân viên nghiên cứu kiêm người giám sát, bác sĩ có một loại say mê gần như phát bệnh đối với những loại biểu hiện lâm sàng này.

Hơn nữa những người này khám bệnh sẽ trả tiền, người nhà của họ còn cảm thấy may mắn với sự kiên nhẫn của bác sĩ. Thậm chí cuối cùng đưa người kia vào bệnh viện tâm thần, phía bệnh viện còn trả một số tiền trích phần trăm cho anh ta.

Tự cung tự cấp, không cần lo về tiền bạc, có thể nói là tấm gương mẫu mực của người làm thuê.

Chỉ là không biết hôm nay xảy ra sơ suất gì, quá trình anh ta trị liệu lại bị người khác thấy.

Đối với tên bác sĩ cẩn thận này, việc đó không được phép xảy ra, anh ta phải biến người đó thành bệnh nhân mới của mình mới được.

Vừa lúc.

Ánh mắt của Bác sĩ dừng trên người Triệu Đông Tây, cái này cũng sắp chơi hỏng rồi.

“Không có gì việc gì to tát cả, đó chỉ là một bệnh nhân của tôi thôi. Quay về đi, tôi còn có mấy câu muốn nói với anh.” Nửa khuôn mặt của anh ta giấu trong bóng tối, ánh mắt phía sau thấu kính bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.