Ting! Thời Gian Tồn Tại Đã Đến Trướng (Vô Hạn)

Chương 13: Hầm để xe

Liên hệ với Hồ Bổn Vĩnh xong, Đậu Hoài lại làm mấy kế hoạch tiếp theo.

“Triệu Đông Tây là mấu chốt, đã biết địa chỉ của anh ta rồi, sáng mai thức dậy mình sẽ đi tìm anh ta. Có thể gặp được anh ta là tốt nhất, nếu không gặp được thì tìm đồng nghiệp của anh ta, cố gắng tìm hiểu thêm nhiều tin tức.”

“Còn trấn Mạo Nhi nữa, Vương Xuân Hoa là một người nội trợ, sẽ không quen biết nhiều người ở thành phố Đài Hà. Phương pháp mang thai rất có khả năng là người già ở thị trấn nói cho cô ấy, mình nhất định phải đến một lần.”

Cậu lại chuẩn bị một ít đồ để đi đường, xác định không để sót thứ gì mới rửa mặt đi ngủ.

Cậu chỉ cho phép bản thân ngủ 3 tiếng, bốn giờ sáng, đồng hồ báo thức đúng giờ reo lên.

Sự mệt mỏi nặng trĩu giống như gông xiềng, không biết có phải do tối qua bị bóng đen truy đuổi hay không, mỗi cái xương khớp của Đậu Hoài bây giờ đều đang đau nhức.

Cậu dùng nước lạnh rửa mặt, cầm vội mấy cái bánh mì liền ra ngoài.

Phúc lợi bệnh viện là bệnh viện tư nhân rất nổi tiếng của thành phố Đài Hà. Nó nổi tiếng không chỉ bởi vì chất lượng tốt, thiết bị cao cấp mà còn bởi vì, đúng với cái tên bệnh viện phúc lợi, đó là nơi mang đến phúc lợi cho người dân.

Có rất nhiều người dân không thể hẹn trước ở bệnh viện công lập hoặc là những người dân nghèo đều có thể tới bệnh viện phúc lợi. Chỉ cần thông qua bài đánh giá, sẽ có bộ môn giá rẻ chuyên cung cấp dịch vụ chữa bệnh cho bọn họ, được đánh giá rất cao.

Nhưng bài đánh giá cụ thể là gì, Đậu Hoài không rõ lắm, nếu có thời gian có lẽ cậu có thể đến đó hỏi thăm một chút.

Bệnh viện phúc lợi chia làm hai khu chữa bệnh, khu thứ nhất là khu chữa bệnh cao cấp, cùng khu thứ hai là khu chữa bệnh bình thường. Bệnh viện có diện tích rất lớn, cơ bản toàn bộ Đài Hà Đông Giao đều là của bọn họ.

Xem xét tình trạng tài chính của nhà Triệu Đông Tây, Đậu Hoài bắt xe đi đến khu thứ hai là khu chữa bệnh bình thường trước.

Mặc dù bây giờ là bốn giờ sáng, khu thứ hai vẫn bật đèn sáng trưng, rất nhiều người dìu già dắt trẻ đi về phía cổng lớn.

Đậu Hoài tránh đám đông, đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới hầm.

Gara dưới hầm tổng cộng có ba tầng, cậu xuống tầng -1 trước.

Nơi này với mặt đất quả thực là khác nhau như trời với đất, trên mặt đất vô cùng nhộn nhịp, nơi này lại trống vắng như là đêm khuya.

Trần nhà thấp bé cùng với ánh đèn tối tăm khiến người ta có cảm giác rất áp lực, Đậu Hoài lại giấu búa vào trong tay áo, bước nhanh về phía phòng bảo vệ.

Tiếng vọng của bước chân đi theo phía sau, nghe lâu rồi cảm thấy cứ như là có người nào đó đang lặng lẽ dán sát vào sau lưng.

Đậu Hoài dứt khoát bắt đầu chạy, không đến vài phút đã tìm thấy phòng bảo vệ.

May mắn là bên trong có đèn. Một Người đàn ông lưng rộng đang nằm ở trước bàn, hình như là ngủ gật.

Mũ bảo vệ bị anh tùy ý để ở một bên, chùm chìa khóa treo bên hông theo nhịp thở phát ra tiếng vang nhỏ vụn.

Đậu Hoài lặng yên không một tiếng động đến gần, cách cửa kính quan sát xung quanh.

“Trên cửa dán mấy lá bùa bình an, trên bàn còn để hai quyển kinh thư. Móc chìa khóa là hình kiếm gỗ đào, trong cổ còn đeo tơ hồng. Trang bị của anh trai này còn đầy đủ hơn cả mình, chẳng lẽ hầm để xe này cũng không yên ổn?”

Trong lòng có ý tưởng, Đậu Hoài từ từ gõ gõ cửa sổ.

“Cốc, cốc, cốc.”

“Ai!”

Trong không gian yên tĩnh, tiếng gõ cửa nghe cực kỳ rõ ràng làm anh bảo vệ kia giật mình bật dậy.

“Ai? Ai, ở đâu!”

Bảo vệ hoảng hoảng loạn loạn ngẩng đầu, bị dọa cho tiếng nói đều sắp phá âm. Dáng người của anh ta cường tráng, mặt tròn, lông mày to mắt to, bàn tay dày rộng nắm chặt một cây dùi cui màu đen.

Đậu Hoài cười hiền lành, “Em chào anh, thực xin lỗi làm phiền lúc anh đang ngủ. Em có chút việc gấp, em có thể hỏi anh một chút được không?”

Nói xong, cậu lấy ra một bao thuốc đưa qua.

Đây là lúc đến tiện đường mua, thần khí cần chuẩn bị để hỏi thăm tin tức.

Quả nhiên một giây trước, anh bảo vệ mập mập bị bất ngờ dọa cho nhảy lên còn đang tức giận, giây sau thấy thuốc lá rõ ràng là đỡ tức một chút.

“Anh nói nè em trai, em sốt ruột cũng không thể hơn nửa đêm hù dọa người chứ.”

“Xin lỗi anh, em sốt ruột quá không kịp suy nghĩ, chờ khi nào có rảnh em lại tặng anh mấy bao thuốc hút chơi.”

“Là như thế này,” Đậu Hoài tiếp tục dùng lý do kia, “Em đang tìm một người, anh ta nợ em rất nhiều tiền nhưng trốn đi, đến nhà anh ta cũng phát hiện là đã chuyển đi. Em hỏi thăm người xung quanh, họ nói anh ta đang làm bảo vệ ca đêm ở hầm để xe này. Cho nên em mới đến đấy, muốn hỏi anh một chút xem anh có quen biết hay không.”

“Xời, chuyện này thôi hả? Em nói tên đi. Cái khác thì không biết chứ bảo vệ của bệnh viện anh đây đều quen biết hết!”

Còn rất hào sảng…..

Đậu Hoài gật gật đầu, “Người đó tên là Triệu Đông Tây, anh trai, anh biết anh ta bây giờ ở đâu không?”

Nụ cười trên mặt của anh bảo vệ mập cứng đờ.

“Em trai, em tìm, tìm lão Triệu hả.”

“Đúng rồi anh,” mặt ngoài Đậu Hoài giả bộ nghi hoặc, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ từng biểu cảm trên gương mặt của anh mập, “Bạn em bảo Triệu Đông Tây đang làm việc ở đây, anh có quen biết thì tốt. Bây giờ anh ta ở đâu, có thể nói cho em biết không?”

Đèn của hầm để xe nhấp nháy nhấp nháy, chiếu mặt của anh bảo vệ mập trông hơi trắng bệch.

Anh ta lắp ba lắp bắp nói, “Lão Triệu ở, ở tầng -3, anh ta ở tại một phòng ký túc xá đơn, bình thường vào ban đêm sẽ trực ban ở tầng -3. Thấy cái thang máy kia không? Em đi xuống là có thể gặp anh ta.”

Đậu Hoài híp híp mắt, cậu phát hiện anh mập này lúc sợ hãi hoặc hoảng loạn sẽ không nhịn được nói rất nhiều để che giấu những cảm xúc ấy.

Nhưng tại sao anh ta lại sợ? Chẳng phải Triệu Đông Tây là người sống sao?

“Cảm ơn anh trai,” trên mặt Đậu Hoài không hiện, nụ cười càng hiền lành, “Thế thì anh trai, anh có thể kể thêm về tình trạng bây giờ của Triệu Đông Tây cho em không? Em biết càng nhiều, xác suất đòi được tiền càng lớn. Nếu không em sợ anh ta lừa em, em là người hay mủi lòng, toàn mắc lừa thôi.”

Có lẽ do nhận đồ của người ta, anh bảo vệ mập lộ ra vẻ mặt khó xử, do dự một lúc lâu mới nhìn xung quanh, hỏi nhỏ , “Em trai à, anh lắm miệng hỏi một câu, lão Triệu nợ em nhiều tiền không ? Nếu không quá nhiều, anh khuyên em một câu, đừng đi đòi, bắt xe về nhà ngay đi.”

“Như vậy sao được?” Đậu Hoài nghi hoặc hỏi, “Em đến tận đây rồi, làm sao cứ vậy mà về được?”

“Này này!” anh mập vội đến mở cả cửa sổ nhỏ ra, “em trai, tiền không nhiều lắm mình đừng đòi làm gì. em nghe anh, anh chắc chắn không lừa em . Lão Triệu kia…. Anh ta, anh ta rất tà tính ! Mình không thể muốn tiền không muốn mạng được!”

Hú, có thu hoạch ngoài ý muốn.

Đậu Hoài đúng lúc lộ ra bộ dạng không tin, “anh trai, anh đừng đùa em, làm sao Triệu Đông Tây muốn lấy mạng em được?”

Anh lập tức nôn nóng, anh ta khẽ mở cửa phòng bảo an ra một chút, vẫy vẫy tay gọi Đậu Hoài “Em vào đây, bọn mình nói thầm chút chuyện.”