Thưởng Nam biết rõ những điều này có ý nghĩa gì.
Mọi thứ xung quanh đều đang bị hủy hoại và xé nát, cậu đứng giữa một vùng áp thấp tưởng chừng an toàn, lặng lẽ nhìn những thảm họa đã đang và sắp xảy ra.
"Đó là bạn của con à?" Không biết từ khi nào, Đại Lệ Lệ đã xuất hiện sau lưng Thưởng Nam, giọng nói điềm tĩnh, khác hẳn với vẻ điên cuồng trong phòng khi nãy.
Thưởng Nam chưa kịp chắn giữa hai người thì đã nghe Ngu Tri Bạch chào Đại Lệ Lệ: "Chào dì, cháu là bạn của Thưởng Nam, tên Ngu Tri Bạch."
Thưởng Nam nghe rõ nhịp thở của Đại Lệ Lệ phía sau đột nhiên nhanh thêm một chút.
"Mẹ, con đến trường đây." Một tay Thưởng Nam túm chặt cặp sách, tay kia kéo cổ tay của Ngu Tri Bạch, hướng ra ngoài mà đi, cửa vẫn còn mở toang.
Dì giúp việc vội vàng chạy tới, đứng tựa vào cửa mà gọi theo bóng lưng hai người: "Cậu không ăn sáng à?"
“Không ăn đâu ạ!” Thưởng Nam không quay đầu lại, đẩy Ngu Tri Bạch lên xe rồi tự mình cũng bước vào. Cậu ngồi ở vị trí sát cửa sổ, lấy cặp sách xuống đặt trên đùi, vô thức quay đầu nhìn vào trong nhà.
Đại Lệ Lệ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, đứng ở cửa, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.
【14: Bà ấy oán hận luôn cả cậu rồi.】
Thưởng Nam không đáp lại 14, lông mày dần dần nhíu lại vì cơn khó chịu trong người, cậu bịt lấy dạ dày, cúi gập người xuống, trán áp lên đầu gối, cơn co thắt ở dạ dày khiến cậu cắn chặt răng.
“Tôi bị đau dạ dày à?”
【14: Đúng vậy, cậu không được bỏ bữa sáng đâu.】
【14: Một lý do khác có thể là vì cậu quá căng thẳng.】
Lý Hậu Đức và Ngu Tri Bạch đều nhận ra sự bất thường của Thưởng Nam.
“Cậu chủ, lại đau dạ dày nữa à?” Lý Hậu Đức biết rõ cậu chủ nhà mình tuy trông có vẻ không quá cầu kỳ, dễ chiều, nhưng thực chất cơ thể yếu ớt như một con cừu non vừa mới sinh.
Ông vừa lái xe vừa hạ cửa sổ xuống, liên tục nhìn ra ngoài: “Cậu chủ, để chú tìm chỗ đỗ xe mua bữa sáng cho cháu nhé?”
Thưởng Nam cất giọng nghèn nghẹn: “Không cần đâu ạ, cháu sẽ tự mua gì đó ở căng tin.”
“Vậy chú sẽ lái nhanh hơn.” Lý Hậu Đức vừa nói vừa đạp mạnh chân ga, tăng tốc xe.
Dạ dày chỉ đau âm ỉ, 14 nói cậu quá căng thẳng, có lẽ cũng đúng phần nào. Thưởng Nam cúi gập người thì thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lúc này, cậu gần như đã quên mất bên cạnh mình còn có Ngu Tri Bạch.
Giờ cao điểm buổi sáng, xe cộ đông đúc, một chiếc taxi phía trước không bật đèn xi nhan, đột ngột rẽ hướng. Lý Hậu Đức vội vàng đạp phanh, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, vốn định chửi bậy một trận nhưng nghĩ đến việc trong xe còn có cậu chủ nhà mình, ông đành phải nuốt đống lời chửi thề ấy vào bụng.
Vì cú phanh gấp này, Thưởng Nam suýt bị bật ra khỏi ghế, người lao về phía trước. Ghế ngồi bọc da, dù va vào cũng không có gì đáng ngại, nhưng Ngu Tri Bạch đã nhanh chóng đưa tay chặn lại chỗ Thưởng Nam sắp đυ.ng vào.
Nhận ra tư thế này dễ bị ngã về phía trước, Thưởng Nam định thẳng lưng dựa vào cửa sổ, lúc này mới phát hiện mình đã va vào lòng bàn tay của Ngu Tri Bạch.
Ngu Tri Bạch không vội rút tay về, mà thuận thế dùng cánh tay đỡ Thưởng Nam ngồi thẳng dậy.
Thưởng Nam không hề nín thở, vì thế cậu ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của gỗ, bột giấy và mực trên người Ngu Tri Bạch.
Mùi của một người giấy.