Xuyên Nhanh: Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Quyển 1 - Chương 9.2

Hình nhân giấy có gương mặt thanh tú, làn da trắng như tuyết và mái tóc đen nhánh y như thật, không biết người ta dùng chất liệu gì làm con ngươi có sắc đen nhánh như vậy, môi tô đỏ như máu.

Người giấy nhỏ chỉ đơn thuần là một tờ giấy mỏng manh, không có tác dụng gì lớn. Nó dán chặt vào cánh cửa, nín thở, nhìn hình nhân giấy với oán khí tận trời này tiến đến cuối giường của Thưởng Nam, nhảy lên giường cậu. Mỗi khi người giấy di chuyển, nệm giường hơi lún xuống.

Người giấy khẽ vén chăn lên, chui vào từ cuối giường. Chiếc chăn không ngừng chuyển động, cho đến khi nó bò đến đầu giường. Từ trong chăn, nó ló ra, rồi thực hiện một hành động khiến người giấy nhỏ hoàn toàn không hiểu nổi —— hình nhân giấy không hề làm tổn thương Thưởng Nam, mà ngược lại, nó chỉnh tư thế để tựa sát vào cậu, nhẹ nhàng áp má mình lên khuôn mặt của Thưởng Nam, đôi mắt mở to, lộ ra một nụ cười hài lòng.

"..."

Khi hình nhân giấy tiến lại gần, 14 vừa vặn bước vào thời gian nghỉ ngơi, cũng vừa lúc có thời gian tổng hợp các dữ liệu từ khi cậu bước vào thế giới này cho đến thời điểm hiện tại.

Ký chủ của nó quả thật không tầm thường, dịu dàng, dũng cảm, thông minh nhưng không kiêu ngạo, can đảm nhưng không liều lĩnh, luôn có suy tính riêng nhưng không bao giờ tự cho mình là đúng. 14 thực sự khâm phục sự lựa chọn sáng suốt của Đầu Não.

Có lẽ, đối với quái vật mà nói, không biết sợ cũng là một điều gì đó rất kỳ diệu.

Trước khi Thưởng Nam tỉnh dậy, hình nhân giấy ngập tràn oán khí đã lặng lẽ rời đi, trước khi đi còn đá mạnh một phát vào người giấy nhỏ đang dựa vào cửa.

!

Người giấy nhỏ giận mà không dám nói gì, cũng không dám nhúc nhích.

"Em không đến trường với anh đâu, em tự về nhà đây." Người giấy nhỏ đứng dưới chân Thưởng Nam, mỏng manh như một tờ giấy, lo sợ lúc Thưởng Nam rửa mặt sẽ vô tình làm nước bắn lên người mình.

Thưởng Nam bước vào phòng, chuẩn bị thay đồng phục, nhưng ngón tay đang cài cúc áo ngủ của cậu chợt khựng lại. Cậu cúi đầu nhìn tờ giấy: "Quay mặt đi."

"A, em nhìn thấy cũng như chủ nhân nhìn thấy thôi mà."

Thưởng Nam lộ ra ánh mắt khó hiểu, nhưng người giấy nhỏ đã quay lưng lại. Cậu bèn cởϊ áσ ngủ, thay vào chiếc áo len màu đen đặt sẵn trên giường. Khi cậu kéo áo len từ trên xuống, mái tóc trở nên rối bời.

Áo len đen tôn lên làn da trắng mịn, chất vải mềm mại, cổ cao ôm lấy chiếc cổ dài trắng ngần, vạt áo che phủ vòng eo mảnh mai, mềm mại như ngọc.

Cậu cúi người thay quần, sau đó mặc toàn bộ bộ đồng phục học sinh. Khi cậu chuẩn bị lấy cặp sách, đột nhiên hiểu thông suốt.

Thưởng Nam hỏi: "Những gì mi làm, Ngu Tri Bạch đều biết hết sao?"

Người giấy nhỏ đáp: "Tất nhiên là biết rồi."

Thưởng Nam hỏi tiếp: "Những gì mi nhìn thấy, Ngu Tri Bạch cũng đều thấy hết?"

Người giấy nhỏ trả lời: "Đương nhiên rồi!"

Thưởng Nam im lặng một lúc lâu, không nói gì mà chỉ đưa tay lên trán. Cậu chợt nhớ lại, tối qua khi cậu tắm thì cửa không đóng kín, mà tờ giấy này thì ngồi xổm nâng má ngoài khe cửa nhìn chằm chằm vào trong.

[14: Tối qua tôi đã nhắc nhở cậu rồi, hỏi cậu có muốn đóng cửa lại không, nhưng cậu nói không cần, nó chỉ là một tờ giấy mà thôi.]

[14: Những chú người giấy nhỏ này sống nhờ vào Ngu Tri Bạch, chúng ở đâu, làm gì, nói gì, gặp ai, tất cả Ngu Tri Bạch đều biết.]

"..." Thưởng Nam không nói gì, chỉ đeo cặp lên vai, chỉnh lại cổ áo bị cuộn vào rồi thở dài một tiếng, giọng bất lực: "Đều là con trai, nhìn thì nhìn thôi."

14 lại không nghĩ vậy, trong thế giới của người giấy, hình nhân giấy không hề có nhận thức về giới tính, ít nhất là Ngu Tri Bạch không có.

-

Buổi sáng đầu đông, lớp cỏ ngoài sân bị phủ bởi một lớp sương trắng mỏng.

Bên trong căn nhà, không khí ấm áp như mùa xuân, trên kính cửa sổ xuất hiện lớp sương mờ, những giọt nước nhỏ từ đỉnh cao nhất chảy xuống.

Bầu trời xanh xám, đèn trong phòng khách vẫn sáng, dì giúp việc đã bắt đầu bận rộn.

Nghe thấy tiếng mở cửa từ trên lầu, dì vội vã chạy xuống dưới —— đến vị trí mà Thưởng Nam có thể nhìn thấy qua lan can. Dì ra sức nháy mắt với cậu, không ngừng ra hiệu về phía phòng của Đại Lệ Lệ.

Cánh cửa phòng Đại Lệ Lệ vẫn hé mở một khe nhỏ giống như buổi sáng mà Thưởng Nam đã từng chứng kiến trước đó.

Bà vẫn ngồi ở vị trí cũ, nhưng đã thay bộ váy ngủ lụa màu đen, chân váy phủ dài đến đất, thân trên và thân dưới tạo thành một góc vuông hoàn hảo.

Bà bước chân trần trên thảm, đầu gối đặt lên hình nhân giấy mà Thưởng Nam đã nhìn thấy hôm đó.

Chiếc kim bạc từng lần một, chậm rãi và chính xác, đâm vào ngực và bụng của hình nhân giấy, chỉ có điều hôm nay không giống lần trước —— hôm nay hình nhân giấy không hề phát ra tiếng kêu "ken két" quái dị.

Đại Lệ Lệ không chỉ nguyền rủa bố của Thưởng Nam mà còn nguyền rủa người khác, chỉ là cậu không biết ngoài người bố lừa đảo kia, bà còn có thể nguyền rủa ai nữa?

Một cơn gió nhẹ thổi qua sau lưng cậu, đẩy cánh cửa hé mở rộng ra, nhiều ánh sáng hơn tràn vào trong phòng.

"Ra khỏi nhà là bị xe đâm chết."

"Cũng đáng chết như mẹ mày."

"Cướp của tao thì phải chết, chết!"

Đại Lệ Lệ lẩm bẩm trong miệng, nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu lắng nghe kỹ, bà thực sự đang nghiến răng nghiến lợi.

Mà hình nhân giấy với phần ngực đầy kim bạc đột nhiên cử động, cổ xoay chầm chậm, lấy một tốc độ vừa chậm vừa cứng nhắc, quay mặt về phía Thưởng Nam.

Nó mỉm cười với Thưởng Nam, dịu dàng, bình thản.

Toàn thân hình nhân giấy trắng muốt như tuyết, đôi mắt đen láy tựa như hai cây kim nhọn đâm thẳng vào Thưởng Nam, nó đờ đẫn nhìn cậu, từ từ kéo dài khóe miệng, đến mức khuôn mặt nó như bị xé thành hai phần trên dưới.

Thưởng Nam đột nhiên siết chặt cặp sách trong tay, móng tay cậu cắm sâu vào khớp xương, nỗi đau làm cậu cố cắn răng chịu đựng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trông nó rất quen thuộc, nhưng cậu không nhớ nổi nó giống ai.

[14: Nam Nam, Ngu Tri Bạch đang đợi cậu dưới nhà để cùng đi học đấy, đến trường trước đi.]

Khi nghe thấy tiếng của 14, Thưởng Nam mới lấy lại tinh thần, cổ họng cậu như bị ai đó bóp chặt lâu ngày, đau đớn, khô khốc. Lúc cậu quay người lại mới cảm nhận được chút không khí trong lành, nhưng cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp tay chân thực sự không dễ chịu chút nào.

Rốt cuộc là giống ai đây?

Từ lúc xuống lầu đến khi mở cửa, Thưởng Nam vẫn mãi băn khoăn với câu hỏi ấy.

Dì giúp việc vẫn đang ở trong bếp, Thưởng Nam thuận tay mở cửa ra, Ngu Tri Bạch vừa lúc đứng ngay ở đó. Cậu ta nở một nụ cười tương tự như nụ cười của hình nhân giấy trên đầu gối của Đại Lệ Lệ, nhưng ít biểu hiện hơn.

"Nam Nam, chào buổi sáng."

Thưởng Nam nhìn vào nụ cười mỉm trên môi cậu ta, sắc mặt dần trở nên cứng ngắc. Hình ảnh gương mặt cứng đờ của hình nhân giấy trên đầu gối mẹ cậu dần hiện lên trong đám bọt trắng xóa, từ từ trùng khớp với gương mặt tuấn tú sáng trong của Ngu Tri Bạch.

—— Cậu biết người mẹ mình nguyền rủa là ai rồi.