Xuyên Nhanh: Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Quyển 1 - Chương 9.1: Rối giấy gần gũi

Thưởng Nam biết có người theo sau mình, vì ngay khi người giấy nhỏ vừa chạm đất, 14 đã nhắc nhở cậu.

Trong màn đêm u ám, khu cư xá Hạnh Phúc đã cũ kỹ đổ nát, văn kiện về việc giải tỏa di dời đã được thông qua, dự kiến vài năm nữa, nơi này sẽ bị phá bỏ và tái xây dựng để phục vụ quy hoạch trung tâm thương mại mới.

Những người có thẩm quyền ở trên kia nghĩ rằng khu vực này sắp bị phá hủy, cộng thêm vì nó đã bị liệt vào diện giải tỏa nên nhi đèn đường bị hỏng cũng chẳng ai bận tâm sửa chữa.

Có một bóng đèn hoạt động, hai bóng đèn hỏng, thêm một bóng nữa không tốt cũng chẳng tệ.

Gió thổi từ con đường trống trải, không có gì che chắn, Thưởng Nam kéo mũ áo khoác bông lên, hàng mi dài của cậu đã đọng lại một lớp sương mờ mỏng, khiến cậu có chút khó khăn trong việc nhìn đường.

"Đừng tăng nhiệt độ cơ thể của tôi lên quá cao." Thưởng Nam cảm thấy lưng mình đã rịn mồ hôi rồi.

[14:... Vâng, Nam Nam.]

Nhiệt độ cơ thể từ từ hạ xuống, Thưởng Nam đút hai tay vào túi áo, đột ngột dừng bước, quay lại nhìn phía sau mình.

Cậu quay đầu quá đột ngột, khiến người giấy nhỏ theo sau cậu hoàn toàn không kịp phản ứng, nó sợ hãi kêu lên vài tiếng rít rồi đứng yên tại chỗ, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: "Em đến tiễn anh về nhà."

Giọng của nó cứng đờ và khe khẽ, dù lúc nãy bị dọa mà kêu lên thì âm thanh nghe giống như tiếng dế mèn, tiếng rít rất nhỏ, không gây sợ hãi mà còn có chút đáng yêu.

Thưởng Nam cảm thấy nó thú vị, cậu quay người lại, cúi xuống, chỉ vào mũi mình hỏi nó: "Tao là ai?"

Người giấy nhỏ chỉ vào lưng mình: "Phía sau em có ghi, anh là Thưởng Nam."

Nó làm theo lệnh của Ngu Tri Bạch, khác với người giấy trước đó, con trước đó không có ngũ quan đầy đủ, còn người giấy này có đủ mắt, mũi và miệng.

Thưởng Nam bắt taxi về nhà, khi cậu về đến nhà thì đã gần một giờ sáng. Ánh đèn từ phòng khách chiếu qua cửa sổ sát đất xuống sân vườn, Thưởng Nam bước trên con đường sỏi trong sân, thông qua cửa sổ, cậu chạm mắt với ánh nhìn lạnh lùng của Đại Lệ Lệ.

[14: Đại Lệ Lệ hiện đang trong trạng thái không ổn định về cảm xúc, từ những dữ liệu kinh nghiệm trong quá khứ mà cơ thể cậu đã trải qua với đối phương, tôi có thể kết luận rằng đêm nay cậu có khả năng bị đánh tới 99%, có cần tôi giảm đau không?]

Thưởng Nam không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, cậu sở hữu tất cả ký ức của cơ thể này, cậu nhớ rõ, khi Đại Lệ Lệ phát bệnh, bà sẽ không thể kiềm chế hành vi của mình, tuy dù ngay cả khi bình thường, bà cũng không phải là một người mẹ có trách nhiệm.

"Được."

[14: Nhưng thời gian chỉ có mười phút, Nam Nam, hiện giờ cậu có quá ít điểm, càng nhiều điểm tích lũy, tôi càng có thể cung cấp cho cậu nhiều tiện ích hơn, hiện giờ cậu chỉ có một nghìn điểm thôi.]

[14: Nhưng không sao cả, nếu thế giới này có thể được cứu rỗi thành công, cậu sẽ nhận được một tỷ điểm tích lũy, ngoài việc sử dụng điểm tích lũy đổi lấy nhiều tính năng của tôi, cậu còn có thể đổi số điểm còn lại thành tiền vàng của thế giới thực mang về sử dụng.]

Mười phút, Thưởng Nam phải làm dịu cơn giận của Đại Lệ Lệ trong mười phút.

Thưởng Nam mở cửa, cặp sách còn chưa kịp đặt xuống, giày cũng chưa kịp tháo ra, vừa bước vào đã nhận ngay một cái tát vào mặt, dù không còn cảm giác đau, Thưởng Nam vẫn bị cú tát bất ngờ này làm cho đầu lệch hẳn sang một bên, cậu bị đẩy ngã về phía bên cạnh, chống tay lên tường, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Đại Lệ Lệ với ánh mắt mờ mịt: "Mẹ ơi…"

Mặc dù không còn cảm giác đau đớn, nhưng cú tát đó vẫn in hằn trên khuôn mặt Thưởng Nam, làn da cậu trắng như sữa tinh khiết, bị Trương Cẩu cắn một miếng còn đỏ như máu, huống chi là một cái tát nặng nề như vậy, nửa khuôn mặt Thưởng Nam nhanh chóng ửng đỏ, thậm chí lòng trắng mắt bên trái cũng xuất hiện vài tia máu.

Sắc mặt Đại Lệ Lệ không thay đổi, bà vuốt mái tóc bên mặt sang sau tai, chiếc váy ngủ dài chạm đất: "Chẳng phải mẹ đã bảo con về sớm sao? Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Một giờ."

"Thế thì..."

"Mẹ!" Thưởng Nam ngắt lời bà, đôi môi cậu hơi run rẩy, ánh mắt đầy bi thương nhìn Đại Lệ Lệ: "Mẹ từng yêu con không?"

"Giống như mẹ đã yêu bố, mẹ cũng từng yêu con như thế chứ?" Thưởng Nam nghẹn ngào.

Gương mặt Đại Lệ Lệ đột nhiên trắng bệch, như thể bà vừa nhớ lại điều gì đó tuyệt vọng. Bà nhìn vào khuôn mặt của Thưởng Nam, khuôn mặt giống hệt bố cậu, càng lớn cậu càng điển trai, nhưng qua khuôn mặt ấy, bà lại thấy mình ôm Thưởng Nam còn bọc trong tã ngồi trên ghế sofa, bố của Thưởng Nam về nhà lúc gần sáng, thay đồ rồi lại rời đi, bà không thể tin nổi, chất vấn ông ta liệu có phải xem nhà như một khách sạn hay không, ông ta thậm chí còn không thèm nhìn bà, cũng không nhìn Thưởng Nam.

Đại Lệ Lệ lấy lại tinh thần, ngón tay bà run rẩy, chậm rãi giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt bên trái đã hơi sưng đỏ của Thưởng Nam, bà lẩm bẩm: "Ai có thể yêu con của một kẻ nói dối chứ? Con của kẻ nói dối cũng là kẻ nói dối." Khóe miệng bà chùng xuống, buông cánh tay, nâng tà váy lên, thướt tha bước lên lầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Không có lần sau."

Thưởng Nam nhìn thấy bàn tay nắm váy của Đại Lệ Lệ đang run rẩy.

[14: Nam Nam, có đau không?]

"Không đau." Thân thể này yêu Đại Lệ Lệ nhiều hơn là căm ghét, còn Thưởng Nam thực sự thì thương hại bà nhiều hơn là ghét, ít nhất trong mắt Thưởng Nam lúc này, Đại Lệ Lệ giống như một nạn nhân.

Khi bà nhìn thấy Thưởng Nam, dường như bà đã nhìn thấy người cha nói dối của cậu, cùng cả quá khứ đầy bi thương và ngu ngốc mà bà căm hận.

Thưởng Nam không muốn dùng thủ đoạn thao túng người khác lên Đại Lệ Lệ, mỗi người trong thế giới này đều là người thực sự tồn tại, cậu không thể đứng ở góc nhìn của Thượng Đế mà yên tâm thoải mái lợi dụng điểm yếu của họ.

Có lẽ Đại Lệ Lệ chán ghét cậu chủ nhỏ nhà họ Thưởng, nhưng làm mẹ thì không thể không yêu thương con mình.

Nhưng cũng hết cách rồi, cậu cũng đâu thể không chết dưới tay người giấy, lại bị Đại Lệ Lệ đánh chết trong thế giới này, như vậy thật quá vô lý.

-

Khi trời sắp sáng, Thưởng Nam đang ngủ say, người giấy nhỏ của Ngu Tri Bạch đang đứng gác ngoài cửa phòng cậu, bảo vệ cậu. Người giấy nhỏ không cần ngủ.

Cánh cửa bị thứ gì đó đẩy mạnh từ bên ngoài, người giấy nhỏ phản ứng kịp thời, dùng hết sức chống lên cánh cửa, hai tay hai chân đều đang cố gắng, nhưng cửa vẫn bị đẩy mở một khe rộng.

Một cái đầu đột ngột thò vào, đờ đẫn nhìn chằm chằm người giấy nhỏ.

Toàn thân người giấy nhỏ cứng đờ, sợ đến mức hóa đá ngay tại chỗ, chỉ có thể mở to mắt nhìn hình nhân giấy đầy oán khí, toàn thân cắm đầy kim bạc bước vào.