Xuyên Nhanh: Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Quyển 1 - Chương 8.2

Ngu Tri Bạch đi đằng trước, ánh đèn đường chiếu xuống, bóng hình mờ ảo.

Thưởng Nam đuổi theo, nhân cơ hội từ phía sau kéo lấy ống tay áo của Ngu Tri Bạch: "Đám người Lỗ Dương đó chỉ chờ cậu tách ra riêng thôi, để tôi đưa cậu về."

Ngu Tri Bạch quay đầu lại, Thưởng Nam bèn buông tay ra khỏi ống tay áo của cậu ta.

Ngu Tri Bạch nhanh hơn một bước, bắt lấy bàn tay phải của Thưởng Nam khi cậu sắp sửa thả xuống bên hông. Ngón trỏ của cậu ta khẽ móc vào ngón út của Thưởng Nam. Khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thưởng Nam, cặp mắt đào hoa mở to thật đẹp đẽ, lần đầu tiên Ngu Tri Bạch cảm nhận được vẻ đẹp của con người, chính là từ cậu.

"Tại sao lại ngạc nhiên?" Ngu Tri Bạch nhẹ nhàng kéo Thưởng Nam lại gần mình: "Chúng ta là bạn mà."

Thưởng Nam dễ dàng bị kéo sát vào bên cạnh Ngu Tri Bạch. Đôi tay của Ngu Tri Bạch rất lạnh, buốt giá, ngoài nhiệt độ cơ thể, tất cả những thứ khác chẳng khác gì con người.

Thưởng Nam không biết phải mở lời thế nào, phải làm sao để giải thích với người giấy này rằng tình bạn không giống như những gì cậu ta tưởng tượng.

"Không thể dắt tay sao?" Ngu Tri Bạch thấy Thưởng Nam cứ mãi bối rối nhìn mình, bèn nghi hoặc hỏi.

"Không… không phải, có thể mà." Thưởng Nam bỏ cuộc, không chống cự nữa.

[14: Giá trị hắc hóa đã giảm 2.5, hiện giờ là 48, Nam Nam, cậu làm tốt lắm!]

"Cũng không sao, chỉ là để cậu ta dắt tay thôi mà." Thưởng Nam nhìn vào bàn tay đang bị Ngu Tri Bạch dắt lấy của mình, không hiểu sao cảm thấy, người giấy này thật dễ chiều chuộng.

Hai bên đường Nam Bắc Trực trồng những cây bạch quả, nhưng đến khi thu tàn lá đã rụng sạch sẽ, lớp lá dưới đất cũng đã được quét dọn, những cành cây trơ trụi dưới ánh đèn tạo thành những bóng đen ngoằn ngoèo trên mặt đất.

Hôm nay, nhờ có Thưởng Nam, kế hoạch của Lỗ Dương và lũ bạn gã hoàn toàn thất bại.

May mà khu cư xá Hạnh Phúc không quá xa trường THPT Xương Dục, khi đến cổng khu, Thưởng Nam rút tay ra khỏi tay của Ngu Tri Bạch, nhìn về phía sau cậu ta: "Đến nơi rồi, cậu vào đi."

Khu cư xá Hạnh Phúc đã cũ kỹ, bốn chữ "Cư xá Hạnh Phúc" trên cổng vòm, sau bao lần chịu mưa nắng, lớp sơn đã tróc sạch, cánh cửa sắt hoen rỉ mở rộng hai bên, bên trong khu cư xá không có đèn, còn tối hơn cả bên ngoài, nhìn vào có phần rợn người.

Sắc mặt của Ngu Tri Bạch vẫn bình thản, không còn trắng bệch như giấy, ánh đèn đường chiếu nghiêng, sống mũi cao tạo thành một bóng mờ mờ ảo ảo trên nửa mặt còn lại, khi cậu ta nhìn người khác, là nhìn chằm chằm, lại không phải là ánh mắt của con người, nhìn đến rợn người.

"Tạm biệt."

Thưởng Nam nói lời tạm biệt, rồi quay lưng bỏ đi.

Ngu Tri Bạch đứng đó hồi lâu, cho đến khi bóng dáng Thưởng Nam khuất dạng, cậu ta mới lấy một mảnh giấy nhỏ cùng với một cây bút ra khỏi cặp sách, vẽ lên đó vài nét miêu tả ngũ quan rồi viết vài chữ lên mặt sau, sau đó thả mảnh giấy xuống đất.

Người giấy nhỏ vội vàng đuổi theo Thưởng Nam, nó phải tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, bảo vệ bạn của chủ nhân về nhà an toàn!!!

Bà cụ Ngu khoác tấm chăn màu đen đỏ đã cũ kỹ, đứng trên ban công tầng sáu, bà béo lùn, già yếu, giống như một bức tượng sứ cũ kỹ phủ đầy bụi, những nếp nhăn trên mặt rõ ràng và hằn sâu. Bà nhìn chăm chăm vào bóng dáng nam sinh ấy cho đến khi cậu khuất dạng sau cây hòe già.

Nghe thấy tiếng cửa phòng khách mở ra, bà kéo tấm chăn chặt hơn, đôi chân già yếu đi lại khó khăn, bước đi có phần lúng túng. Ngu Tiểu Vũ vừa vào nhà đã vội chạy tới đỡ bà: "Ngoại ơi, sao ngoại lại đứng ở đây? Tuổi cao rồi mà còn ra gió thế này, lỡ chết mất thì Tiểu Bạch cũng không thể biến ngoại thành rối giấy đâu."

Bà cụ Ngu liếc xéo Ngu Tiểu Vũ một cái, nhưng vẫn quay trở lại ngồi trên ghế sofa, chiếc sofa cũ kỹ phát ra tiếng rêи ɾỉ kéo dài, mãi một lúc sau, cả căn phòng mới trở lại yên tĩnh.

Ngu Tri Bạch vẫn đang di chuyển trong phòng, cậu ta ôm một chồng giấy trắng ánh lên một sắc trắng ngọc lấp lánh yếu ớt nhưng rực rỡ. Sau khi cậu ta đặt chúng lên bàn trà, Ngu Tiểu Vũ há hốc mồm: "Chẳng phải anh rất quý đống giấy này sao?"

Giấy của Ngu Tri Bạch dùng khác hẳn với loại giấy ngọc trai bán trên thị trường, những thứ mà cậu ta sử dụng đều mang theo một vài công năng hoặc tác dụng, nhưng loại giấy này thật ra còn không tốt bằng loại giấy dùng để cắt rối giấy nhỏ, chỉ được cái đẹp mắt, nhìn có vẻ cứng cáp nhưng thực ra lại mềm như da người, hơn nữa còn mang theo nhiệt độ.

Ngu Tri Bạch chưa bao giờ cho chúng nó sử dụng loại giấy này, ngay cả Tiểu Cẩu rất giống cậu ta cũng được làm từ loại giấy trắng bình thường với giá năm hào một tờ, keo kiệt chết đi được.

Ngu Tri Bạch mở một bức ảnh từ điện thoại, trong ảnh là Thưởng Nam, bức ảnh chụp trong lần ghi danh mà Trương Tuyết Lệ gửi vào nhóm.

Không cần phải lật từng trang từng trang để tìm kiếm, Thưởng Nam cực kỳ nổi bật.

Xương cốt mềm mại, đường nét rõ ràng, trên mặt không có một chút da thịt thừa, đến lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, khóe môi hơi nhếch lên một cách vừa vặn, đôi mắt màu nâu nhạt, như viên đá quý đắt giá chưa được chế tác.

Bà cụ Ngu từng nói, làm rối giấy rất đơn giản, chỉ cần sử dụng khuôn mẫu tiêu chuẩn, rồi tạo hình theo tưởng tượng của mình, không chấm mắt, các bộ phận khác thì cứ tùy ý mà làm.

Nhưng bà cũng nói, muốn làm một con rối giấy xinh đẹp lại rất khó, người giấy làm từ giấy, bên trong trống rỗng, mà một mỹ nhân thực sự thì nhất định phải có một bộ xương cốt còn quý giá hơn cả vẻ ngoài.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thưởng Nam, Ngu Tri Bạch đã biết đối phương sở hữu một bộ xương hoàn mỹ nhất thế gian.

Cho dù là hộp sọ, hay xương ngón tay, xương ống chân...

Ngu Tiểu Vũ nhìn vào màn hình điện thoại đang đặt phẳng trên bàn trà của Ngu Tri Bạch, kinh ngạc thốt lên: "Ôi trời ơi, anh ấy đẹp trai quá! Anh ấy là người giấy à?"

"Cậu ấy là con người, là bạn của anh."

"Tiểu Bạch có bạn rồi à?" Ngu Tiểu Vũ ôm mặt: "Vậy giờ anh chuẩn bị biến anh ấy thành người giấy sao?"

Ngu Tiểu Vũ không có mí mắt, chỉ dùng mực vẽ hai chấm ở vị trí mắt, cô phát ra tiếng cười khục khục: "Biến thành người giấy, anh và anh ấy, có thể làm bạn cả đời rồi!"