"Cả hai cùng đến trường à?" Trương Hỗ vừa hỏi vừa ngậm một que kẹo mυ'ŧ trong miệng. Từ khi Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch lần lượt bước vào lớp, cậu ấy đã chăm chú nhìn theo họ, mãi đến khi họ ngồi xuống chỗ, cậu ấy mới đến gần, tỏ vẻ tò mò, đồng thời chia cho họ mấy gói thịt bò khô mà bà nội cậu ấy làm.
Ngu Tri Bạch khẽ nhíu mày: "Cảm ơn, tôi không ăn."
"Đưa hết cho tôi, tôi ăn." Thưởng Nam đoán rằng chắc hẳn Ngu Tri Bạch không quen hoặc không thích tiếp xúc với người khác. Tuy bề ngoài cậu ta không tỏ vẻ gì, nhưng Thưởng Nam có thể nhận được nhắc nhở từ 14, mà dù không có nhắc nhở, cậu cũng có thể nhận ra, cũng có thể đoán được.
Quái vật đơn độc, ngoài việc không thích bị người khác tiếp cận, cũng cảm thấy không thoải mái.
Cho đến hiện tại, Ngu Tri Bạch chỉ chấp nhận mỗi Thưởng Nam đến gần cậu ta.
Trương Hỗ cũng chẳng để tâm đến việc Ngu Tri Bạch từ chối, tính cách cậu ta vốn dĩ đã luôn trầm lặng, không thân thiết với ai. Trước đây, Trương Hỗ còn thích Ngu Tri Bạch hơn, vì dù nói gì, Ngu Tri Bạch cũng sẽ yên lặng lắng nghe. Nhưng bây giờ Trương Hỗ lại thích Thưởng Nam hơn, bởi Thưởng Nam hiện tại rất được lòng mọi người.
"À này, Thưởng Nam, chủ nhật này là sinh nhật tôi, tôi mời vài người bạn đi ăn, cậu có đi không?" Không biết Trương Hỗ lôi ra một quả táo từ đâu, vừa cắn một miếng vừa hỏi Thưởng Nam.
Thưởng Nam liếc nhìn Ngu Tri Bạch. Trương Hỗ cũng không phải người kém nhạy bén, lập tức hiểu ra, cậu ấy quay sang hỏi Ngu Tri Bạch: "Ngu Tri Bạch, cậu có đi không?"
Ngu Tri Bạch đang làm bài tập, nghe Trương Hỗ gọi tên mình, cậu ta mới ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn về phía Thưởng Nam. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu ta lại cúi đầu xuống lần nữa.
"Nếu Nam Nam đi, tôi sẽ đi."
Nam Nam?
Khoan đã.
Để biểu đạt sự khϊếp sợ của mình, Trương Hỗ cắn mạnh một miếng táo to, nước táo bắn tung tóe. Mắt cậu ấy mở to, chưa kịp nhai đã nuốt xuống.
"Mối quan hệ của các cậu tiến triển nhanh vậy sao? Đã gọi bằng tên thân mật rồi?"
Thưởng Nam suýt chút nữa không phản ứng kịp. Khi đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Trương Hỗ, cậu suýt nghẹn bởi nước bọt của mình.
Ánh mắt của Trương Hỗ qua lại giữa Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch vài lần, rồi bỗng nhiên tỏ vẻ hiểu rõ, cậu ấy kéo dài tiếng "Ồ~~" không ngừng: "Tôi hiểu rồi, tôi biết, giờ bạn bè như các cậu là thế này. Đến sinh nhật tôi thì nhớ đến cả hai nhé." Cậu ấy nói xong, không cần nghe giải thích đã quay đầu đi, cười không ngừng được.
Thưởng Nam cất hết thịt bò khô vào ngăn bàn, hỏi Ngu Tri Bạch: "Sao cậu đột nhiên gọi tôi bằng tên thân mật thế?"
Ngu Tri Bạch ngẩng đầu: "Chúng ta là bạn mà, cậu đã nói thế."
Thưởng Nam bỗng cảm thấy tò mò: "Ngu Tri Bạch, bạn bè đối với cậu nghĩa là gì?"
"Duy nhất, loại trừ, độc chiếm." Kể từ tối qua, thái độ và ngữ điệu của Ngu Tri Bạch khi nói chuyện với Thưởng Nam đã hoàn toàn khác biệt rõ rệt so với người khác.
Nghe thấy câu trả lời của Ngu Tri Bạch, Thưởng Nam cúi đầu, ghé sát lại gần Ngu Tri Bạch, thấp giọng hỏi cậu ta: "Có phải cậu đã hiểu nhầm gì đó về mối quan hệ bạn bè rồi không?"
Ngu Tri Bạch lật sang trang bài tập kế tiếp: "Không có hiểu nhầm."
[14: Suy nghĩ của quái vật không giống con người, có lẽ với nó, bạn bè chính là như vậy, duy nhất, loại trừ, độc chiếm. Điều này tốt cho cậu mà, ít nhất bây giờ cậu đã có được tấm vé thông hành để đến gần nó.]
Dù là thế, Thưởng Nam vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Buổi chiều, Trương Tuyết Lệ thông báo rằng tuần sau cả lớp sẽ đi dã ngoại tại khu biệt thự Kim Tử Hồ ở Hồi Nam Phường, đi trong ngày rồi quay về.
Các trường trung học khác khi lên lớp 12 đều hầu như ngừng hoàn toàn các hoạt động ngoại khóa, nhưng lớp 12 của Thưởng Nam chỉ giảm đi một phần ba số hoạt động. Một phần là vì nhà trường rất tự tin về phương pháp giảng dạy và kết quả học tập của học sinh, phần khác là vì một phần ba học sinh trong lớp đã xác định quốc gia du học, mà điểm số của những học sinh còn lại cũng không bao giờ quá kém.
Phát triển toàn diện, kết hợp giữa học và chơi, đó là phương châm giảng dạy của Trường THPT Xương Dục, không tạo áp lực quá lớn cho học sinh, trong điều kiện hợp lý, không ảnh hưởng đến kết quả học tập, nhà trường luôn tạo điều kiện cho học sinh có được tự do tối đa.
Kim Tử Hồ nằm khá xa trung tâm thành phố, khu biệt thự ở đây không quá đông đúc, nhưng lại có phong cảnh tuyệt đẹp, hồ nước trong xanh, nhân dịp trời chưa có tuyết rơi, ngày Tết Dương lịch sắp đến, nhà trường tổ chức cho học sinh thư giãn một chút.
-
Buổi tối lúc tan học, Thưởng Nam do dự hỏi Ngu Tri Bạch: "Tôi đưa cậu về nhé?"
Đám người Lỗ Dương có khoảng bảy tám người, đứng tụ tập ở một góc tối ngay cổng trường, tay cầm điếu thuốc, đầu ngậm thuốc lá, đầu lọc đỏ rực lập lòe trong đêm.
Dường như bọn chúng không nhìn về phía này, nhưng tan học lại không chịu về, Thưởng Nam không cần đoán cũng biết rằng chúng đang chờ Ngu Tri Bạch.
Lý Hậu Đức thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: "Cậu chủ, bà chủ bảo cậu hôm nay về sớm."
Ngu Tri Bạch nhìn lướt qua phía sau Thưởng Nam, cậu ta mỉm cười như ánh trăng sáng dịu dàng: "Nam Nam, cậu về sớm đi, tớ không sao đâu."
Vóc người cậu ta không tính là gầy yếu, thậm chí còn cao hơn Lỗ Dương, nhưng phía đối diện có đến bảy tám người.
Điều quan trọng hơn là, Ngu Tri Bạch không phản kháng, nhưng điều đó không ngăn cản giá trị hắc hóa của cậu ta tăng lên, khó khăn lắm mới giảm được 0,5, Thưởng Nam thực sự quý trọng.
Thưởng Nam đứng giữa xe nhà mình và bóng dáng đang dần xa của Ngu Tri Bạch, lòng cậu lưỡng lự.
[14: Có muốn đi theo không?]
"Đi."
Lý Hậu Đức nghe thấy Thưởng Nam nói tối nay về trễ một chút thì ngạc nhiên, ông gãi đầu, có vẻ lo lắng: "Tâm trạng của bà chủ hôm nay không tốt lắm, cậu chủ nhỏ, tôi sợ bà ấy sẽ nổi giận."
"Bà ấy muốn nổi thì cứ nổi, cũng đâu phải lần đầu." Thưởng Nam khoát tay, đeo cặp sách lên rồi đuổi theo Ngu Tri Bạch.
Lý Hậu Đức nhìn cậu chủ nhà mình đuổi theo cậu nam sinh kia, rồi nghĩ đến gương mặt u ám của bà chủ sáng nay khi ra ngoài đón cậu chủ, không khỏi rùng mình.
Nhà họ Thưởng chẳng hiểu sao, rõ ràng có thể sống yên ổn, nhưng kể từ khi ông chủ qua đời, nhà họ Thưởng chỉ còn một nữ chủ nhân và một cậu con trai chưa thành niên. Thông thường, nếu là gia đình bình thường, hai người còn lại chắc chắn sẽ nương tựa vào nhau, tình cảm sẽ càng sâu đậm, nhưng hai mẹ con này thì lại không, trông như kẻ thù vậy. Người mẹ thì đánh con không thương tiếc, còn người con thì cũng chẳng có chút tôn trọng nào đối với mẹ mình.
Hóa ra dù có giàu có đến đâu, người giàu vẫn có thể sống một cuộc sống rối ren như thế này.