Xuyên Nhanh: Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Quyển 1 - Chương 10.2

“Cậu không nên bỏ bữa sáng.” Ngu Tri Bạch thu tay lại, nhìn Thưởng Nam, ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước: “Tôi biết, không phải là lỗi của bà ấy.”

Thưởng Nam ngẩn người, cơn đau dạ dày cũng dường như giảm bớt: “Cậu biết à?”

Cậu hơi hé miệng, khoang miệng ẩm ướt, đầu lưỡi hồng phấn khẽ cong lên một chút, trông vừa mềm mại vừa ngon lành. Ngu Tri Bạch chưa bao giờ nghĩ rằng biểu cảm kinh ngạc và bất ngờ cũng có thể đẹp đến vậy.

Bạn học Thưởng Nam chính là một tác phẩm nghệ thuật không thể nào mô phỏng, thế nên đêm qua cậu ta đã từ chối đề nghị của Chu Tiểu Vũ.

Ngu Tri Bạch: “Bà ấy không nghe lời sư phụ, tự ý vẽ mắt cho người giấy, bây giờ người giấy đó là của tôi.”

“Của cậu?” Thưởng Nam vẫn chưa hiểu lắm: “Nhưng chẳng phải nó dùng để nguyền rủa cậu sao?”

Những chiếc kim bạc sắc nhọn cắm sâu vào ngực và bụng của người giấy, nếu thế giới này tồn tại những sự việc kỳ quái, thì điều đó chứng tỏ lời nguyền của Đại Lệ Lệ cũng có thể hiệu nghiệm.

“Cậu không đau sao?” Nếu thực sự có hiệu nghiệm, những chiếc kim bạc đó sẽ có thể thật sự đâm vào cơ thể Ngu Tri Bạch, tại sao cậu ta vẫn có thể thản nhiên như vậy?

“Tôi không phải là con người, lời nguyền của bà ấy không ảnh hưởng đến tôi.” Giọng Ngu Tri Bạch rất thấp, Lý Hậu Đức tập trung lái xe đằng trước, không nghe rõ hai người đang nói gì phía sau. Ông ấy liên tục tự nhắc nhở mình là không được lái xe vào đường hầm Đá Đỏ nữa.

Thực ra, từ sau lần gặp phải hiện tượng "ma trêu tường" đó, Lý Hậu Đức luôn tránh xa đường hầm Đá Đỏ.

Thấy Thưởng Nam vẫn nhíu mày, Ngu Tri Bạch đưa tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa chân mày của cậu: “Bà ấy không cố ý, tôi không trách bà ấy đâu.”

*

Hai người đến căng tin mua bữa sáng, Ngu Tri Bạch chỉ húp qua loa nửa bát cháo. Cậu ta không cần ăn uống nhiều, việc ăn uống chỉ là để giữ cho mình giống con người hơn.

Khi đến lớp, chuông vào học vừa reo.

Thưởng Nam vừa bước vào lớp, đã thấy Lỗ Dương ngồi tựa vào tường, gương mặt đầy vẻ hả hê nhìn cậu và Ngu Tri Bạch.

Quả nhiên, Lỗ Dương chưa từ bỏ ý định.

Trên chỗ ngồi của Ngu Tri Bạch có một vệt mực đỏ lớn bị đổ lên, khắp bàn đều bị vấy bẩn.

Bàn ghế làm từ gỗ nhẹ màu sáng, những quyển vở và bài thi xếp gọn gàng trên mặt bàn, thậm chí cả bên trong bàn cũng không thoát khỏi tình trạng bị bôi bẩn. Cảnh tượng trông như hiện trường của một vụ án đẫm máu, chiếc lọ mực đã cạn nằm nghiêng trên bàn của Ngu Tri Bạch, trông đầy thách thức, không chút e dè.

Lỗ Dương dám ngang nhiên như vậy cũng có lý do. Hiệu trưởng và nhà gã có mối quan hệ họ hàng, nhà gã cũng tài trợ không ít cho trường, còn Ngu Tri Bạch, ngoài việc học giỏi ra thì chẳng có gì để so bì với kiểu cậu ấm nhà giàu như Lỗ Dương cả.

Dù bây giờ Thưởng Nam thân thiết với Ngu Tri Bạch, nhưng cũng phải nể mặt người lớn hai nhà. Đối tượng bị bắt nạt không phải là Thưởng Nam, nên người lớn cũng không lý do gì để đứng ra can thiệp.

Những người đó, đã quá chìm đắm trong thế giới xa hoa, xương cốt cũng đã trở nên mềm yếu.

Với những khổ đau không liên quan đến mình, không cười nhạo đã là lòng từ bi lớn nhất của họ.

Trương Hỗ lấy một gói khăn giấy ra khỏi cặp, định đặt lên bàn của Ngu Tri Bạch, nhưng không tìm thấy chỗ nào sạch sẽ. Cậu ấy đành phải để giấy ăn trên bàn của Thưởng Nam, rồi nhỏ giọng nói: “Mau lau đi, sắp vào học rồi.”

Sắc mặt Ngu Tri Bạch không thay đổi, ngay cả mày cũng không nhíu lại. Cậu ấy lấy khăn giấy từ bàn Thưởng Nam, cảm ơn Trương Hỗ rồi cúi xuống, lặng lẽ và cẩn thận lau sạch chiếc ghế.

Góc của ghế Thưởng Nam cũng bị dính phải, nên Ngu Tri Bạch lau nó trước tiên.

Lớp học tĩnh lặng như tờ, tựa như bị nhấn nút tắt tiếng, những bạn học ngồi gần đó liên tục dõi mắt về phía này. Biểu cảm của Lỗ Dương lúc này lại thể hiện rõ ràng rằng tâm trạng gã đang vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng hả hê.

Lúc thì gã chống cằm nhìn như đang xem kịch, lúc thì ngáp một cái, hoặc lại nhếch mép cười vài tiếng. Ngay cả bạn cùng bàn cũng phải khó chịu mà trợn mắt ngán ngẩm.