Ra khỏi trấn, Diệp Minh Hiên đặt gùi nhỏ đang mang lên gùi lớn của nương, ngồi xổm xuống nói: “Muội muội, lên đây để huynh cõng”.
Diệp Vũ Đồng đi lâu như vậy thật sự rất mệt, vết thương trên đầu hơi đau, hơi choáng váng, nàng cũng không từ chối, nằm trên lưng đại ca.
Lý Văn Tú đi bên cạnh nhi tử, đeo gùi trên vai, định cho Minh Hiên cõng một lúc rồi đổi chỗ, nếu không cho Minh Hiên cõng một lúc, thì tiểu tử này sẽ không vui.
Đến giữa trưa, trên đường không có người, đi bộ cả buổi sáng, vừa khát vừa đói, Diệp Vũ Đồng từ dưới tầng hầm không gian lấy ra ba quả lê.
Không gian này rất kỳ lạ, nếu nàng ở bên ngoài, nàng có thể tùy ý lấy đồ vật trong sân và tầng hầm ra, nhưng những thứ mọc lên dưới đất và trên sườn đồi đều phải vào trong không gian mới có thể hái được.
“Nương, ca ca, chúng ta nghỉ ngơi một lát và ăn gì đó đi!” Nói xong, nàng đưa ba quả lê trong tay cho hai người xem.
Lý Văn Tú vội vàng nhìn quanh, thở phào nhẹ nhõm thấy không có ai ở đây.
Bà lo lắng cảnh cáo: “Đồng Đồng, sau này lấy đồ ra ngoài hãy cẩn thận, đừng để bị phát hiện”.
“Dạ nương, con biết rồi, con chỉ lấy ra khi không ai nhìn thấy”.
Thấy nhi tử đổ mồ hôi đầm đìa, da miệng khô khốc, Lý Văn Tú đặt gùi xuống đất rồi nói: “Minh Hiên, đặt muội muội con xuống, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đi”. Diệp Minh Hiên gật đầu, cẩn thận đặt muội muội xuống rồi ngồi đó lau mồ hôi trên trán.
Diệp Vũ Đồng đưa quả lê cho hai người: “Nương, đại ca ăn nhanh đi, quả lê này rất ngọt”.
Sợ hai người không muốn ăn, muốn giữ lại cho nhị ca và tiểu tướng công, nàng cười nói: “Trong đó nhiều lắm, trở về cho nhị ca nếm thử”.
Lý Văn Tú cắn một miếng lê, ra hiệu cho nhi tử cũng ăn: “Ăn đi! Đây là đồ muội muội con kiếm được khi làm việc cho thần tiên”.
Diệp Minh Hiên liền cầm quả lê lên cắn một miếng, nước ngọt tràn ngập cả miệng.
Hắn ăn từ từ, nhờ có muội muội mà nhà bọn họ mới có trái cây ngon, nếu không sao có thể ăn được trái cây ngon như vậy?
Diệp Vũ Đồng ăn một quả lê lớn, mới bớt khát, thấy nương và đại ca còn hơn một nửa, nàng lấy thêm ba quả táo.
Nàng lấy một trái ăn trước, vừa nhấm nháp vừa nói: “Nương, đại ca ăn nhanh đi, lỡ như có người tới thì sao?”
Vừa nghe nàng nói, cả hai nhanh chóng ăn hết quả lê, ngay cả hạt cũng ăn.
Diệp Minh Hiên cầm lấy quả táo lớn, lo lắng hỏi: “Muội mang ra nhiều đồ tốt như vậy liệu thần tiên có trách muội không?”
Diệp Vũ Đồng xua tay cười nói: “Đại ca, ở đó có rất nhiều thứ, nếu muội giúp ngài ấy làm việc tốt thì muội có thể tùy ý ăn và sử dụng những thứ đó. Nếu đại ca không tin thì hỏi nương”.
Lý Văn Tú nói: “Ăn nhanh đi, nhớ lời nương dặn hôm qua, từ nay Đồng Đồng cho gì thì ăn nấy, không nên hỏi thì đừng hỏi”.
Diệp Minh Hiên vội vàng gật đầu nói: “Nương, con nhớ hết rồi”. Sợ mang lại rắc rối cho muội muội, hắn không dám nói gì mà bắt đầu gặm quả táo lớn.
Ba người ở đây ăn táo và lê, Diệp Minh Triết ở nhà rất lo lắng.
Hắn đã đợi ở cửa rất lâu nhưng nương, đại ca và muội muội điều chưa về.
Hắn ngồi xổm ở đó tự nhủ: “Sao nương, đại ca và muội muội vẫn chưa về? Sẽ không có chuyện gì xảy ra phải không?”
Diệp Minh Triết lau mồ hôi trên trán, hôm nay trời rất nóng nhưng hắn lại không uống nước.
Bây giờ nước càng ngày càng ít, chờ nương đại ca và muội muội về uống.
Nhớ tới đã đến lúc cho muội phu uống chút nước, Diệp Minh Triết quay lại nhìn đường đi, nhưng không có ai ở đó, rồi thất vọng trở vào nhà.
Diệp Minh Triết đổ nửa bát nước, cẩn thận đút nước cho muội phu bằng chiếc thìa gỗ do đại ca làm vì sợ đổ ra lãng phí.
Lý Vân Trạch mở mắt nhìn thấy một tiểu tử gầy gò một tay cầm bát, một tay cầm thìa đút nước cho mình.
Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng vừa cử động, nội tạng bắt đầu đau nhức, chắc chắn là bị nội thương, hắn bất lực nằm trên giường hỏi: “Tiểu huynh đệ, nơi này là đâu?”
Diệp Minh Triết ngơ ngác nhìn muội phu đã tỉnh lại, phải một lúc sau hắn mới phản ứng lại, vui vẻ nói: “Muội phu, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi”.
Lý Vân Trạch nghe Diệp Minh Triết gọi hắn là muội phu, bối rối nói: “Muội phu? Tiểu huynh đệ, ta không phải muội phu của ngươi, ngươi có thể gọi ta là Bình An được không? Cho ta biết đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?”
“Đệ là muội phu của ta! Đây là nhà của ta, ta là Diệp Minh Triết, ta là nhị ca của đệ. Đệ và muội muội ta mới thành thân mấy ngày trước. Một lão hòa thương đã đem đệ tới đây xung hỉ”.
Lý Vân Trạch, là một người vô cảm từ nhỏ, bàng hoàng khi biết tin mình đã thành thân.
Nhìn tiểu huynh đệ trước mặt tự xưng là nhị ca, hắn nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói là lão hòa thượng đưa ta… làm xung hỉ?”
Diệp Minh Triết gật đầu: “Đúng vậy, lão hòa thượng nói đệ và muội muội ta là trời sinh hợp đôi, hai ngươi thành thân thì bệnh của hai người sẽ khỏi”.
Sợ muội phu có ý nghĩ
khác, Diệp Minh Triết lớn tiếng nói: “Muội phu đừng lo lắng, muội muội ta đã tỉnh rồi, coi như đệ và muội muội ta xung hỉ thành công.
Từ nay về sau đệ sẽ là người nhà của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ đối xử tốt với đệ, nương ta nói chỉ cần có cái gì ăn, sẽ không để đệ đói bụng".
Lý Vân Trạch nhớ trước khi hôn mê, sư phụ nói nhân duyên của hắn đã đến, cảm thấy ý tưởng xung hỉ chắc chắn là chủ ý của sư phụ.
Hắn ôm trán, nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt.
Đã đến nhà thành thân, nếu hối hận thì nữ hài kia sẽ ra sao?
Diệp Minh Triết thấy hắn nằm đó không nói gì liền đưa cho hắn một bao quần áo: “Bao quần áo này là lão hòa thượng trước khi đi để lại, nói khi nào đệ tỉnh lại sẽ đưa cho đệ, bên trong còn có một phong thư viết cho đệ”.
Lý Vân Trạch vội vàng nhận lấy nói: “Đa tạ tiểu huynh đệ”.
Trong bao quần áo này có hai bộ quần áo bằng vải thô, một hầu bao và một phong thư.
Lý Vân Trạch mở phong thư ra, nó được viết bằng nét chữ của sư phụ, chỉ có vài dòng.
Bình An. Ngươi bây giờ là người đã thành thân, sau này ngươi hãy sống hạnh phúc với tức phụ.
Lão nạp đã tính toán nhân duyên cho ngươi, là ông trời tác hợp, đừng làm trái ý, mọi thứ điều là sự sắp đặt tốt nhất.
Lão nạp đã đi du ngoạn, chờ khi thời cơ đến, sẽ tự gặp lại.
Hắn cầm phong thư im lặng một lúc rồi gấp phong thư lại bỏ vào túi.
Diệp Minh Triết vẫn cầm nửa bát nước trong tay, thấy thư đọc xong, mỉm cười hỏi: “Muội phu uống chén nước này đi, nhị ca nấu gì cho đệ ăn”.