Ba người từ cửa tiệm bước ra, Lý Văn Tú nói: "Chúng ta đến y quán trước để đại phu xem mạch cho Đồng Đồng. Sau đó chúng ta sẽ mua chút lương thực và muối".
Diệp Vũ Đồng tưởng nương đến y quán hốt thuốc cho tiểu tướng công nhưng không nghĩ đến xem bệnh cho nàng.
Nàng ghé vào tai Lý Văn Tú thì thầm: "Nương ơi, con không sao rồi. Thần tiên đã chữa khỏi cho con rồi. Con không cần phải đến y quán nữa".
"Thần tiên còn chữa bệnh cho con? Còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Hay là nên đi y quán xem thử?" Lý Văn Tú có chút lo lắng.
"Nương, con thực sự rất khỏe, con không cảm thấy khó chịu chút nào. Thần tiên rất lợi hại, cho con uống một viên thuốc liền khỏe".
Sợ nương không tin, nàng đem tất cả những gì thần tiên đưa mang ra ngoài.
Lý Văn Tú vội vàng xua tay nói: "Không, không, không, nương tin, tất nhiên là nương tin".
Diệp Vũ Đồng mỉm cười nói: “Vậy chúng ta đi mua muối và lương thực!”
Trong không gian của nàng tuy không thiếu thứ gì, nhưng lương thực trong đó điều là lương thực tinh, không thể ăn công khai, nàng phải mua một ít gạo lứt để ăn trên đường chạy trốn nạn đói.
Nơi bọn họ sống thuộc về phía Bắc Vân Triều Quốc, chủ yếu trồng lúa mì, đậu nành, lúa miến, hạt dẻ, còn ở miền Nam phần lớn cây trồng là lúa và kê.
Bây giờ lương thực và rau củ có rất ít loại, nên mọi người chỉ trồng bắp cải và củ cải có sản lượng cao.
Diệp Minh Hiên do dự một chút rồi hỏi:
"Nương, nương có muốn hốt thuốc cho muội phu không? Đã hai ba ngày trôi qua, muội phu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Lỡ có chuyện gì thì danh tiếng của muội muội con...".
Bây giờ Diệp Vũ Đồng mới nhớ ra, tiểu tướng công mắc bệnh gì, tại sao lại bất tỉnh?
Lý Văn Tú lắc đầu nói: “Lão hòa thượng có nói không cần xem đại phu hay uống thuốc. Trước khi đi còn để lại thuốc mỗi ngày uống một viên. Nếu muội muội con tỉnh lại thì muội phu cũng sẽ tỉnh lại sớm".
Diệp Vũ Đồng nghe vậy, cảm thấy nương nàng chắc chắn đã bị lừa, lão hòa thượng cho rằng thiếu niên là gánh nặng, muốn thoát khỏi hắn nên cố tình nói ra những lời này.
Cũng có thể thiếu niên là con thứ một nhà giàu có, bị đích mẫu hạ độc, ném xuống khe núi ở một vùng nông thôn hẻo lánh.
Chà, hẳn là như vậy, vậy chẳng phải tiểu thuyết và phim truyền hình điều theo quy luật này sao?
Như vậy xem ra, trước khi chạy nạn cần phải đem thiếu niên kia bỏ lại, nếu không, sau này vào cuộc chiến của những gia tộc lớn, sao còn có thể sống một cuộc sống yên bình nữa?
Lý Văn Tú đưa hai huynh muội đến cửa tiệm lương thực, trước cửa có một hàng dài người xếp hàng, giá lương thực hôm nay được dán trên tấm bảng hiệu trước cửa.
Gạo giá ba mươi tám văn một cân, bột mì giá ba mươi bốn văn một cân, hạt dẻ giá hai mươi tám văn một cân, và cao lương giá hai mươi sáu văn.
Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên kinh ngạc nhìn giá lương thượng trên bảng hiệu, mới có mấy ngày mà giá lương thực đã tăng lên rất nhiều.
Mấy năm trước, gạo chỉ có mười văn một cân, lúa mì giá tám văn, hạt dẻ và cao lương chỉ có giá năm hoặc sáu văn một cân.
Năm nay đã tăng gấp mấy lần, chỉ với mấy lạng bạc này, một nhà bọn họ có thể sống được bao lâu?
Lý Văn Tú im lặng một lúc rồi mới bảo Diệp Minh Hiên xếp hàng phía sau để mua lương thực.
Nếu hạn hán tiếp tục kéo dài như thế này, trong thời gian tới giá lương thực sẽ ngày càng cao hơn.
Trong thị trấn nạn dân ngày càng nhiều, không biết sau này tình hình sẽ ra sao, trong nhà có ít lương thực sẽ an tâm chút.
Bà dẫn Diệp Vũ Đồng đến tiệm muối gần đó: “Chưởng quỹ, chúng ta mua muối?”
“Sáu mươi tám văn một cân, các ngươi muốn bao nhiêu?” Chủ tiệm muối hờ hững đáp.
Diệp Vũ Đồng trợn tròn mắt khi nghe giá, sáu mươi tám văn một cân?
Một văn ở thời cổ đại tương đương với một nhân dân tệ ở thời hiện đại, sáu mươi tám văn bằng sáu mươi tám nhân dân tệ.
Nghĩ đến mấy túi muối mua dưới tầng hầm để muối dưa cải, nàng cảm thấy nhiêu đó đã đủ cho một nhà bọn họ ăn lâu dài.
Lý Văn Tú hoàn toàn không quan tâm đến thái độ của chủ tiệm, cười nói: “Chưởng quỹ, giúp ta cân hai cân”.
Vừa nói, bà vừa lấy lọ muối từ trong gùi ra và đặt lên bàn.
Diệp Vũ Đồng muốn bảo nương đừng mua muối, giá muối quá cao nhưng người bán hàng đã bắt đầu đổ muối vào lọ.
Nhìn những hạt muối to màu vàng đυ.c, nàng nuốt lại lời mình muốn nói.
Trong không gian điều là muối tinh, không thể lấy công khai ra được, không bằng mua một ít để tránh tai mắt người khác.
Hai người từ tiệm muối bước ra, có bảy tám người xếp hàng trước mặt Diệp Minh Hiên, một người phụ nhân tầm bốn mươi năm mươi tuổi bước ra với một túi lương thực nhỏ.
Phụ nhân kia vẫn đang chửi: “Đồ khốn nạn, một cân cao lương bán hơn hai mươi văn, làm như vậy khác nào không cho người khác con đường sống”.
Tiểu nhị ở cửa tiệm lương thực tức giận nói: "Ngươi đúng là đồ ngu dốt. Tất cả các tiệm lương thực trong trấn điều đóng cửa.
Chủ tiệm của chúng ta đã mạo hiểm mang một ít lương thực từ phía Nam trở về, để cho mọi người có cái để ăn.
Ngươi lại chửi chúng ta là gian thương, liền đi nơi khác xem với cái giá này còn mua được lương thực hay không”.
Thấy phụ nhân ngừng nói, tiểu nhị liền nói với mọi người: “Nói thật với các ngươi, giá tiền này cũng là ngày cuối cùng, ngày mai còn muốn tăng. Muốn mua thì mua, không mua thì chúng ta cũng không ép".
Nói xong, tiểu nhị giận dữ bước vào tiệm lương thực, trong miệng còn đang lầm bầm.
Ban đầu đám người còn ồn ào, khi nghe được lời của tiểu nhị nói liền im lặng.
Hai cửa tiệm lương thực khác trong trấn đã không mở cửa trong hai ngày, còn nói nhiều nơi đang phải hứng chịu hạn hán và lũ lụt, khắp nơi điều là nạn dân.
Chư hầu các nơi cũng tích trữ lương thực, nhưng căn bản là không thể mang về, cho dù có mang về, giá cả cũng sẽ không phải người bình thường như bọn họ có thể chấp nhận được.
Những người vốn định mua mấy cân nghiến răng nghiến lợi yêu cầu tiểu nhị cân thêm.
Đến lượt Diệp Minh Hiên, Lý Văn Tú mua mười cân cao lương và mười cân ngô, lưỡng lự một lúc, bà mua thêm mười cân bột lúa mì.
Tiểu nhị đổ hết lương thực vào bao bọn họ mang đến.
Lý Văn Tú bỏ bao tải vào gùi, lấy rơm trong giỏ ra đậy kín hai chiếc gùi rồi dẫn hai huynh muội ra khỏi tiệm lương thực.
Nhìn những nạn dân trên đường, Diệp Vũ Đồng thì thầm: “Nương, chúng ta tìm một nơi không có người. Con sẽ đem lượng thực để ở chỗ thần tiên. Cách này an toàn hơn”.
Lý Văn Tú gật đầu dẫn hai huynh muội đi vào một con ngõ hẻo lánh.
Diệp Vũ Đồng thấy bên cạnh không có ai, liền thò tay vào giỏ, chuyển lương thực vào bên trong không gian.
Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên lập tức cảm thấy chiếc gùi nhẹ hơn, cả hai điều rất sốc, không ngờ tiên nhân lại tốt với Đồng Đồng như vậy, thậm chí còn dạy cho nàng những phương pháp như vậy.
Ra khỏi ngõ, Lý Văn Tú sợ bị người khác để ý nên dẫn hai huynh muội sang một con đường khác.
Trên con đường này cũng có nạn dân lang thang khắp nơi tìm kiếm đồ ăn, hắn ta thấy ba người họ mang theo hai chiếc gùi và còn cầm một cái rổ.
Hắn ta bước tới và cầu xin: "Vị phu nhân, xin hãy thương xót, cho ta chút gì để ăn".
Lý Văn Tú đưa cho hai huynh muội hai chiếc gùi và cái rổ, rồi bất lực nói: “Ta cũng dẫn hai hài tử ra ngoài tìm đồ ăn, nhưng từ sáng đến giờ không tìm thấy gì cả, than ôi!”
Sau khi bọn người xin ăn rời đi, Lý Văn Tú dắt hai huynh muội bước nhanh về nhà.