Mang Theo Vài Mẫu Đất, Xuyên Qua Nạn Đói Chiến Loạn

Chương 15: Danh dự sụp đổ

Lý Văn Tú nghiêm mặt hỏi: “Tam đệ, ngươi sao có thể không hiểu đại tẩu nói gì?”

Mấy hôm trước ngươi và Minh Tường quay về, mẫu thân và nhị ca liền muốn bán Đồng Đồng, ngươi nói đây là vì cái gì?”

Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Diệp Đại Khánh, bà thấp giọng cảnh cáo chỉ có hai người nghe được.

“Diệp Đại Khánh, đừng tưởng đại ca ngươi không ở đây, hài tử ta có thể tùy ý bắt nạt, tốt nhất là ngươi nên bỏ ý định này đi, để tẩu tẩu nói cho ngươi biết, ai dám bán hài tử ta? Ta sẽ chết cùng hắn”.

Những người đứng xem náo nhiệt không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy Lý Văn Tú đang nói với đôi mắt đỏ hoe, còn sắc mặt Diệp Đại Khánh vừa đỏ vừa trắng, bây giờ còn chưa hiểu sao?

Diệp Minh Hiên thấy cũng sắp xong, liền cõng muội muội trên lưng, nhìn Diệp Đại Khánh và Diệp Minh Tường, bình tĩnh nói:

“Tam thúc, đường ca, tuy phụ thân ta không có ở nhà nhưng vẫn còn hai nhi tử, sau này nếu cần gì thì cứ đến tìm ta.

Nếu nương và muội muội ta có chuyện gì thì hai huynh đệ chúng ta sẽ không để bọn hắn sống yên ổn hết đời”.

Nói xong, hắn cõng muội muội trên lưng đỡ nương vẫn đang khóc rời đi, bất chấp Diệp Đại Khánh và mọi người giải thích thế nào.

Hôm nay bọn họ đến đây chỉ để cảnh cáo những người trong nhà cũ để lão vu bà không dám bắt muội muội nữa.

Diệp Đại Khánh nhìn thấy ba người đi xa, nghiến răng nghiến lợi, bình tĩnh lại rồi mỉm cười nói với mọi người: “Một chuyện là hiểu lầm, khiến mọi người chê cười”.

Mọi người cười vài tiếng rồi giải tán, nhưng trong lòng mỗi người điều có cân nhắc riêng, hai người này nhìn chững chạc đàng hoàng, nhưng không ngờ suy nghĩ lại ác độc như vậy.

Nhìn bộ quần áo loang lổ của tẩu tử, chất nữ và chất tử của bọn hắn, chúng mỏng đến mức không thể nhận ra.

Quần áo hai người này mặc thật lố bịch, hào phóng với tiền bạc, không biết còn tưởng bọn hắn là công tử nhà nào.

Ai có thể ngờ rằng danh dự được duy trì bằng cách hút máu nhà đại ca, bây giờ lại chuẩn bị bán chất nữ của mình, ha ha ha, thật sự là không biết xấu hổ.

Diệp Đại Khánh và Diệp Minh Tường bước tới chỗ tiên sinh, trước tiên cúi chào, sau đó ngượng ngùng nói:

“Tiên sinh, đại tẩu học trò vừa đến báo tin chất nữ bị bán. Học trò thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra? Xin tiên sinh cho nghỉ nửa ngày để về hỏi phụ mẫu. Mong tiên sinh chấp thuận”.

Một nam nhân trung niên có vẻ không kiên nhẫn xua tay: “Được rồi, trở về đem chuyện trong nhà xử lý đi”.

Xét theo số bạc mà hai người bỏ ra mua đồ ăn và quần áo, trông không có vẻ giống muốn bán chất nữ nhà mình, sao có thể có chuyện như vậy?

“Đại nhân, ý của ngài là đệ tử có thể về xem trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”

Nói xong, hắn bất lực thở dài: “Chất nữ này của học trò từ nhỏ đã không vâng lời, gây rắc rối khắp nơi trong thôn.

Học trò không biết tại sao lần này lại khiến phụ mẫu tức giận, nếu không thì học trò đã không tức giận muốn bán chất nữ của mình”.

Phu tử nhìn cả hai đầy ẩn ý liền quay người bước vào thư viện không nói gì.

Hai người điều đen mặt khi nhìn thấy phu tử bước vào thư viện.

Diệp Đại Khánh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm khó chịu với nương và nhị ca, một việc nhỏ như vậy cũng không làm được, thậm chí còn để một nhà bọn họ tìm đến thư viện.

Thanh danh mà hắn và Minh Tường dày công xây dựng trong hai năm qua liền sụp đổ.

Hai người ở bên ngoài bàn bạc một lúc, quyết định ăn trưa xong sẽ về, số bạc lấy lần trước cũng đã tiêu hết nên hôm nay sẽ trở về nhà lấy thêm một ít.

Sau khi rời khỏi thư viện, Lý Văn Tú lau nước mắt, Diệp Vũ Đồng cũng tụt xuống lưng đại ca.

Diệp Minh Hiên nhìn quanh, nhỏ giọng nói: “Nương, sao con cảm thấy trong trấn còn đông người hơn lần trước đưa muội muội đi khám”.

Lý Văn Tú gật đầu, im lặng, đến nơi bà mới nhận ra.

Khắp nơi trong trấn điều là những người quần áo tả tơi, nam nhân, nữ nhân và hài tử điều gầy trơ xương, mang theo một ít đồ đạc, đôi mắt tràn đầy trống rỗng và tuyệt vọng.

Bọn hắn chắc là người chạy nạn đến đây, hẳn là bọn hắn không có đường sống ở quê nhà nên mới chạy nạn sang đây.

Nhưng nước của bọn hắn rất nhanh sẽ hết, làm sao còn thể sống sót ở đây được?

Lý Văn Tý cảnh giác quan sát xung quanh, ôm chặt nhi tử và nhi nữ bằng cả hai tay.

Diệp Minh Hiên và Diệp Vũ Đồng điều cảm nhận được sự lo lắng của nương, không nói gì mà đi theo nương về phía trước.

Trước tiên Lý Văn Tú đưa hai hài tử đến y quán nhưng cửa y quán đã đóng kín.

Người chủ tiệm gần đó nhìn thấy liền ân cần nói: “Hôm qua một nhà Hoàng đại phu đã rời đi thăm người thân ở nơi khác. Nếu muốn khám bệnh thì đến y quán Vương thị phía trước”.

Lý Văn Tú vội vàng đa tạ: “Đa tạ chưởng quỹ”.

Đang định bế nữ nhi đi, Lý Văn Tú chợt nhớ tới điều gì, cười hỏi: “Chưởng quỹ, ở đây có bán túi nước không?”

Thấy có khách, người bán hàng liền nhiệt tình chào hỏi: “Túi nước đã hết, nhưng trong cửa tiệm vẫn còn hai ống tre chứa đầy nước. Ngài có muốn xem qua không?”

Lý Văn Tú gật đầu rồi dẫn Diệp Minh Hiên và Diệp Vũ Đồng vào cửa tiệm.

Trong khi Lý Văn Tú đang xem ống tre thì Diệp Vũ Đồng và ca ca bắt đầu quan sát cửa tiệm, trong tiệm không có nhiều thứ.

Sau cánh cửa có mấy chiếc gùi, Diệp Vũ Đồng cầm lên nhìn, chúng được làm bằng dây mây, không nhẹ như những chiếc gùi khác nhưng có thể đựng được rất nhiều thứ, dễ dàng mang theo khi chạy nạn.

Diệp Minh Hiên thấy muội muội cầm gùi nhìn ngắm nên bước tới hỏi: “Muội muội, muội có muốn mua gùi không?”

Diệp Vũ Đồng gật đầu nói: “Đại ca, chúng ta mua hai cái mang về đi. Khi đào rau rừng trên núi chúng ta có thể mang trên lưng, sẽ thuận tiện hơn".

Lý Văn Tú đã thỏa thuận giá cả với chủ tiệm rồi thấy nhi nữ và nhi tử đang xem gùi.

Suy nghĩ một lúc, bà liền hỏi: “Chưởng quỹ, chiếc gùi đó bán làm sao?”

Người bán hàng nghe nói Lý Văn Tú muốn mua một chiếc gùi liền vui vẻ nói:

“Cái lớn thì mười lăm văn tiền, cái nhỏ thì mười văn tiền. Vị phu nhân này, gùi của ta rất chắc chắn, một cái có thể dùng được mấy năm, mua chắc chắn sẽ không lỗ”.

Diệp Minh Hiên buông chiếc gùi trong tay xuống, nói: “Chưởng quỹ, cái gùi này giá hơi cao phải không? Hồi trước ta thấy một lão nhân bán, chiếc lớn chỉ có mười văn tiền”.

Chưởng quỹ cười khổ nói: “Tiểu ca, lão nhân ngươi nói, ta cũng là mua lại từ lão nhân kia, ta mua về bán, ngươi phải cho ta kiếm mấy xu!”

Lý Văn Tú cười nói: “Chưởng quỹ, chúng ta mua nhiều như vậy, không thể bán cho ta giá rẻ hơn sao?

Ngươi thấy cái cách được không? Ta muốn thêm một cái gùi lớn và một cái gùi nhỏ, giá hai mươi văn tiền, ta sẽ mua hết cùng với hai ống tre và mấy bình muối này”.

“Được, cầm đi, cầm đi, hôm nay cũng là ngày cuối cùng ta mở cửa, ngày mai ta sẽ đưa hài tử đi Nhạc gia”.

Diệp Vũ Đồng im lặng, nghe nương và đại ca và chủ tiệm thương lượng, lại nghe chủ tiệm nói ngày mai sẽ đi, chắc chắn hắn đã nhận được tin tức gì đó.

Liền giả vờ tò mò hỏi: “Chưởng quỹ, trong trấn của chúng ta bây giờ có rất nhiều người, việc buôn bán ở đây không phải cũng rất tốt sao? Tại sao ngươi lại muốn rời đi?”

Chưởng quỹ kia đếm những đồng tiền Lý Văn Tú đưa, rồi thì thầm:

"Người tới trấn mấy ngày nay điều là chạy nạn từ phương Bắc, nghe nói người Man sắp đánh tới, chúng ta cũng sắp hết sạch nước, sao còn ở đây? Chờ người khác cướp bóc chúng ta sao?"

Nói xong, hắn thở dài một hơi, tiễn bọn họ ra ngoài cùng lời nhắc nhở ân cần: “Nếu các ngươi có thể tìm được cách sống sót ở nơi khác thì hãy chạy đi!”

Lý Văn Tú cảm kích nói: “Đa tạ chưởng quỹ. Đi đường nhớ chú ý an toàn. Tốt nhất đừng nên đi một mình”.