Diệp Vũ Tình mới sống lại cách đây vài ngày, bây giờ là năm nạn đói đầu tiên, nếu có thể sống lại sớm hơn vài tháng thì nàng đã có thể lập kế hoạch đưa nhà mình đến Kinh Thành sớm hơn.
Trên đường đã có rất nhiều nạn dân, nếu không đi theo thôn dân, một nhà bọn họ sẽ không thể sống sót Kinh Thành, nghĩ đến những chuyện xảy ra trên đường chạy nạn ở kiếp trước liền khiến nàng rùng mình.
Tốt nhất nàng nên bàn bạc với nương về việc mua thêm lương thực càng sớm càng tốt, trong khi giá lương thực bây giờ vẫn còn chưa đắt.
Sau một thời gian, giá lương thực sẽ tăng vọt, với số bạc ít ỏi trong tay thậm chí còn không mua được vài cân gạo lứt.
Mặc dù mang theo nhiều lương thực như vậy trên đường cũng không an toàn, nhưng thôn của bọn họ có rất nhiều người, có ít thợ săn rất có kinh nghiệm, đến lúc liền mang một ít lương thực ra ngoài, để cho những thợ săn có kinh nghiệm bảo vệ nhà mình.
Sau đó Diệp Vũ Tình nhớ lại những chuyện mà tam thúc và một nhà đại cô đã làm ở kiếp trước, nàng nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị quay về bàn bạc với phụ mẫu về chuyện phân gia.
Sau khi rời khỏi thôn, Diệp Vũ Đồng liền đứng dậy khỏi lưng nương.
Diệp Minh Hiên vội vàng đỡ nàng, lo lắng hỏi: “Muội muội, đầu còn đau không?” Sau đó hắn quỳ xuống nói: “Huynh cõng muội”.
Diệp Vũ Đồng cười nói: "Nương, ca ca, con không sao, con chỉ giả vờ thôi. Chúng ta đi nhanh thôi!"
Hai người cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Diệp Vũ Đồng trông không giống như đang nói dối, cả ba bước nhanh về phía thị trấn.
Nhưng đi chưa được bao lâu, Diệp Vũ Đồng cảm thấy có chút mệt mỏi, thân thể này từ nhỏ đã làm ruộng, bình thường đi một quãng đường ngắn sẽ không thành vấn đề.
Có lẽ lần này nàng bị thương ở đầu và mất máu quá nhiều nên cơ thể vẫn chưa hồi phục.
“Muội muội, huynh cõng muội một lát.” Diệp Minh Hiên ngồi xổm trước mặt nàng, cười nói.
Diệp Vũ Đồng nhìn thân hình gầy gò của Diệp Minh Hiên, không nỡ để hắn cõng nàng trên lưng, người đại ca này chỉ hơn nàng ba tuổi, bình thường cái gì cũng nhường nàng và nhị ca ăn, hắn giống như một người trưởng thành.
Lý Văn Tú vỗ vai nhi tử nói: “Minh Hiên, con cầm giỏ, nương sẽ cõng muội muội con”.
Nói xong, bà bế nhi nữ lên và sải bước về phía trước.
Diệp Vũ Đồng thật sự không chịu được nữa, cũng không từ chối, nằm trên lưng nương, một lúc sau chuẩn bị tự đi.
Diệp Minh Hiên bưng giỏ đi theo, hắn không cãi lại nương nên để nương cõng một lúc, khi nào nương mệt hắn sẽ cõng tiếp.
Bọn họ vội vã đến thư viện trong trấn, mấy học sinh vừa tan lớp, các học sinh từng tốp hai, ba người nói chuyện cười đùa với nhau.
Những người có thể học ở đây điều có gia cảnh tốt, ít nhất không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.
Mặc dù ở khắp mọi nơi điều có thiên tai, nhưng chúng dường như không có tác động gì với mọi người, cho nên liền cười nói rất vui vẻ.
Diệp Vũ Đồng nhìn đám học sinh vừa ra khỏi thư viện, tam thúc Diệp Đại Khánh và đường ca Diệp Minh Tường cũng nằm trong số đó.
Diệp Đại Khánh mười bảy tuổi, là tiểu nhi tử của lão vu bà, Diệp Minh Tường mười hai tuổi, là đại tôn tử của lão vu bà.
Hai người đều mặc quần áo màu xanh lam, dáng vẻ tao nhã, khuôn mặt hồng hào, xem ra sống rất tốt.
Diệp Vũ Đồng khịt mũi trong lòng, hai con súc sinh này có thể học ở đây là nhờ phụ thân nàng Diệp Đại Phong, cách đây vài năm phụ thân nàng đã thấy được một cây nhân sâm khi đi theo thôn dân cùng nhau đi săn trên núi.
Lúc đó không có ai ở đó, phụ thân nàng vốn muốn phủ cỏ lên rồi lén lút quay về đào, không ngờ nhị thúc Diệp Đại Tráng nhìn thấy, nênn chỉ có thể đem nhân sâm kia đào về, về tới nhà bị hai lão nhân đi lấy đi.
Nghĩ đến đây, Diệp Vũ Đồng tức giận đến đau lòng, nhìn hai súc sinh vừa nói vừa cười, nàng nghiến răng nghiến lợi nhéo mạnh vào đùi, cười đau đớn, hai mắt lập tức đỏ bừng.
Diệp Vũ Đồng bước về phía trước vài bước, khổ sở hét lên: “Tam thúc, đường ca, xin đừng bán ta, ta sẽ không bao giờ dám ăn nữa. Mỗi ngày ta sẽ làm việc để cho các người đọc sách. Ta cầu xin các người, đừng để tổ mẫu cùng nhị thúc bán ta”.
Giọng nói của nàng lớn đến mức khiến tất cả học sinh vừa bước ra điều giật mình, ngay cả chủ nhân thư viện cũng tưởng có chuyện gì đó nên bước ra ngoài.
Diệp Vũ Đồng thấy người tụ tập trong thư viện ngày càng đông, Diệp Đại Khánh và Diệp Minh Tường chưa kịp phản ứng đã lại bị nhéo chân.Diệp Vũ Đồng khóc lớn: “Tam thúc, đường ca, ta biết các người học ở đây tốn rất nhiều bạc.
Nhưng phụ thân ta đã đi tòng quân và không thể kiếm bạc cho các người đọc sách như trước được nữa.
Tổ mẫu cũng ghét bỏ một nhà chúng ta không có người làm việc nên đã đuổi chúng ta ra ngoài.
Tổ mẫu bắt nhà chúng ta phân gia, cũng không chia lương thực, chúng ta cũng không có một lời oán hận, vì tổ mẫu là trưởng bối.
Dù không phải là tổ mẫu ruột nhưng từ nhỏ phụ mẫu đã dạy chúng ta phải hiếu thảo với tổ phụ tổ mẫu, ta cùng các ca ca luôn ghi nhớ điều này.
Nhưng tam thúc, thúc đừng bán ta bây giờ được không? Ta còn nhỏ bán không được bao nhiêu bạc, khi nào hai huynh muội ta lớn hơn sẽ đi làm kiếm bạc để các người đọc sách".
Nói xong, toàn thân mềm nhũn, Diệp Vũ Đồng ôm trán yếu ớt ngã xuống đất.
Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên vội vàng hô: "Đồng Đồng".
Diệp Vũ Đồng nháy mắt với hai người, bảo bọn họ đừng lo lắng, nghiêng đầu giả vờ ngất đi.
Lý Văn Tú ôm nhi nữ vào lòng, nhìn Diệp Đại Khánh và Diệp Minh Tường, mắt đỏ hoe nói:
“Đại Khánh, bởi vì đại ca ngươi từ nhỏ đã thương ngươi nên lần này hắn tòng quân thay ngươi và nhị ca. Hôm nay đại tẩu này mặt dày cầu xin ngươi, ngươi có thể tha một nhà chúng ta không? Đừng bán chất nữ?"
Diệp Đại Khánh chưa kịp nói, Lý Văn Tú liếc nhìn Diệp Minh Tường nói:
“Minh Tường, ngươi đã đọc sách từ nhỏ, lẽ ra ngươi phải là một hài tử hiểu chuyện. Đại bá mẫu xin ngươi, ngươi có thể trở về thuyết phục phụ mẫu được không.
Bọn hắn cũng là phụ mẫu, chỉ vì chất nữ không chịu bị bán mà phụ thân ngươi muốn đánh chết chất nữ.
Đó là máu thịt của đại ca hắn! Làm sao hắn có thể làm ra chuyện như vậy khi đại ca hắn không ở nhà”.
Nói xong, Lý Văn Tú ôm lấy nhi nữ đang bất tỉnh bắt đầu khóc, Diệp Minh Hiên vẻ mặt u ám, lặng lẽ đỡ nương và muội muội.
Các phu tử và học sinh trong thư viện điều sửng sốt, không thể tin nhìn về phía Diệp Đại Khánh và Diệp Minh Tường, thấy bọn hắn đanh xấu hổ, cảm thấy chuyện này có thể là sự thật.
Trong đầu Diệp Đại Khánh đang suy nghĩ cách giải quyết chuyện này, khôi phục danh tiếng cho mình và Diệp Minh Tường.
Lý Văn Tú đã chuẩn bị rất kỹ, lời nói vừa rồi miêu tả hắn là một kẻ vô ơn bạc nghĩa, còn nương hắn là một kế mẫu độc ác.
Còn nói đại ca từ nhỏ đã thương hắn, ha, đại ca tốt bụng của hắn chỉ để mắt đến tức phụ và ba hài tử, có khi nào coi trọng huynh đệ bọn hắn đâu?
Diệp Minh Tường nhìn thấy ánh mắt của phu tử nhìn đến tam thúc bên cạnh, Diệp Đại Khánh phản ứng nhanh chóng đi về phía Lý Văn Tú.
"Đại tẩu, ở nhà xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao lại muốn bán chất nữ? Tại sao đệ không hiểu gì hết?"
Lý Văn Tú thấy hắn ở đây giả ngu, trốn tránh việc quan trọng, muốn lướt qua chuyện này, bà khịt mũi trong lòng.
Diệp Đại Khánh này là một kẻ mưu mô nham hiểm, giống hệt như nương hắn.