Lý Vân Trạch nghe xong, mới quan sát mọi thứ trong căn phòng.
Hắn nằm trên đống rơm khô, cách đó không xa là một cái nồi cũ, một chiếc nồi đất vỡ, mấy cái bát và một cái bếp làm bằng đá vỡ.
Hắn không biết tình hình bên ngoài, chỉ nhìn khung cảnh bên trong cũng biết một nhà này nghèo đến mức nào, xung quanh chỉ có bốn bức tường.
Hơn nữa, khắp nơi đều hạn hán, thiếu nước và lương thực, cuộc sống của một nhà này chắc chắn không hề dễ dàng.
Hắn liếc nhìn người nhị ca, gầy bọc xương, quần áo chắp vá khắp nơi, đi một đôi dép rơm, môi khô đến mức bong tróc, thoạt nhìn là bị dinh dưỡng không đầy đủ và thiếu nước.
Hắn mỉm cười nói: “Ta không khát cũng không đói, không cần uống bát nước này”.
Diệp Minh Triết nghe nói hắn không khát liền đặt nửa bát nước bên cạnh, chuẩn bị chờ hắn khát lại bưng nước tới.
Sau đó ngồi ở bên cạnh, quan tâm hỏi: “Muội phu, đệ có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Lão hòa thượng rời đi để lại một lọ thuốc, bảo đệ mỗi ngày uống một viên, ta đều nhớ kĩ, chưa bỏ lỡ một lần nào”.
Lý Vân Trạch hơi buồn cười khi nghe tiểu huynh đệ gọi mình là “muội phu”, vốn muốn nhắc Diệp Minh Triết gọi tên mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói ra, chỉ là một cái xưng hô thôi, vậy thì gọi đi.
Hắn chắp tay nói với Diệp Minh Triết: “Đa tạ nhị ca đã quan tâm. Giờ đệ thấy khỏe hơn nhiều rồi. Suốt thời gian hôn mê đã ảnh hưởng đến mọi người”.
Diệp Minh Triết nhìn hắn khách khí như vậy, thản nhiên nói: “Không sao. Chúng ta điều là người một nhà. Đừng nói những lời khách sáo này. Bây giờ đệ và muội muội tỉnh lại. Chúng ta không biết vui mừng đến thế nào nữa”.
Lý Vân Trạch thuận thế hỏi: “Xin hỏi nhị ca, nhà này có bao nhiêu người?”
Nhắc đến nhà bọn họ, Diệp Minh Triết nghĩ đến phụ thân mà thở dài.
Hắn thấp giọng nói: “Trước đây thôn chúng ta có một đợt tuyển quân, phụ thân ta đã đi tòng quân. Bây giờ chỉ còn lại mẫu thân, đại ca, muội muội và ta”.
“Nhị ca, huynh có biết phụ thân tòng quân ở nơi nào không?”
Diệp Minh Triết lắc đầu: “Ta không biết, mỗi một nhà trong thôn chúng ta điều phải có một người đi tòng quân, tổng cộng có ba mươi sáu người”.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Minh Triết nhỏ giọng nói: “Huyện Hoa Nam của chúng ta là đất phong của Hạ Vương, nghe nói hắn ta muốn…” .
“Nếu vậy phụ thân tòng quân thật đáng sợ. Từ xưa đến nay người có ý đồ như vậy điều không có kết cục tốt đẹp?”
Lý Vân Trạch chăm chú lắng nghe, ngẫm nghĩ về những người mà cữu cữu hắn đã kể cho mình nghe trước đây.
Tư liệu Hạ Vương được liệt vào danh sách đầu tiên và cũng là người cữu cữu nhấn mạnh.
Hắn ta là tam đệ của phụ hoàng, tính tình tàn nhẫn và mưu mô, nếu nói là kẻ phản nghịch thì rất có thể là sự thật.
“Nhị ca, huynh yên tâm, phụ thân nhất định sẽ trở lại”.
Diệp Minh Triết tâm sự nặng nề gật đầu: “Phụ thân nhất định sẽ quay trở lại. Người thông minh như vậy, lại biết đi săn nên sẽ không sao đâu”.
Nói xong, Diệp Minh Triết liếʍ đôi môi sưng tấy, đứng dậy nói: “Muội phu, đệ nghỉ ngơi đi, ta đi xem nương đã về chưa?”
“Nhạc mẫu đã ra ngoài rồi sao?”
“Hôm nay nương, đại ca và muội muội đều đi đến trấn, nên nương bảo ta ở nhà chăm sóc đệ”.
Hắn còn kể cho muội phu nghe về chuyện nhà cũ, để biết mọi chuyện và không coi những người đó như người nhà của mình.
“Lão vu bà kia tâm địa độc ác! Tổ phụ cũng không đứng về phía chúng ta, sau này nếu gặp phải bọn hắn, chúng ta nên tránh xa, tránh bị gài bẫy”.
Lý Vân Trạch thấy Diệp Minh Triết dặn dò nghiêm túc, thận trọng gật đầu: “Nhị ca, ta hiểu rồi, huynh cứ uống bát nước đó đi”.
Diệp Minh Triết nghe hắn nói đến nước, vô thức nhìn chiếc bình đất vỡ chứa đầy nước, lại liếʍ môi.
Diệp Minh Triết cười nói: “Ta vẫn chưa khát, đợi nương, đại ca và muội muội về sẽ uống. Đệ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ta sẽ ra ngoài chờ nương và mọi người”.
Lý Vân Trạch nhìn cánh cửa đóng kín, lấy phong thư sư phụ để lại ra đọc những gì viết trên đó, mọi việc điều là sự sắp xếp tốt nhất.
Hắn nghĩ, vì đây là ý trời, nên cứ để nó diễn ra.
Hắn không hề có ý định tranh giành cái gì, nếu người đó không chịu thả hắn đi, muốn bảo vệ mình thì hắn không còn cách nào khác là phải ra tay.
Khi ba người bước đến cổng thôn, Lý Văn Tú nói: “Minh Hiên, bây giờ con hãy đến nhà Vĩnh Xương thúc nói với thúc ấy về việc lương thực tăng giá, đồng thời nói đến chuyện nạn dân”.
“Nương, con đi đây”.
Diệp Vũ Đồng biết, Vĩnh Xương thúc này chính là huynh đệ tốt của phụ thân ghi trong sách, nếu không phải hắn che chở thì nguyên chủ cũng không thể đến được Kinh Thành.
Diệp Minh Hiên đi được hai bước rồi quay lại hỏi: “Nương, nương có muốn nói với Thạch Đầu thúc không?”
“Nói một tiếng. Nếu ai ở đó hỏi con mua lương thực gì, chỉ nói là mua mấy cân cao lương”.
“Con hiểu rồi, nương và muội muội về nhà trước đi. Đệ đệ chắc là nóng lòng lắm”.
Lý Văn Tú gật đầu: “Chạy chậm thôi, đừng vội.” Rồi nói với nhi nữ: “Đồng Đồng, chúng ta về thôi!”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện về nhà, Diệp Vũ Đồng giả vờ không hiểu hỏi: “Nương, nếu ở đây không có nước thì chúng ta sẽ làm thế nào?”
Lý Văn Tú đã suy nghĩ kỹ càng vấn đề này, những người có chút gia cảnh ở trấn điều đã rời đi, nếu không còn cách nào khác, ai sẽ rời bỏ tài sản của gia đình, rời bỏ quê hương?
Nhưng những người bình thường như họ có thể đi đâu được? Nghĩ đến cảnh phụ mẫu đưa bà chạy trốn, bà cảm thấy lạnh cả người.
Khi đó, hơn một trăm người trong thôn của họ chạy trốn, nhưng cuối cùng chỉ có khoảng hai mươi người sống sót, có người chết đói, có người bị bán, có người bị đánh chết khi đang tranh giành nước và thức ăn.
Diệp Vũ Đồng thấy bà im lặng, không biết bà đang nghĩ gì nên cũng không làm phiền.
Nàng chỉ nhắc Lý Văn Tú chuẩn bị tinh thần, vì không bao lâu nữa sẽ nghe tin cưỡng chế tòng quân.
“Nương, muội muội về rồi à?” Diệp Minh Triết đang ngồi xổm ở cửa nhìn thấy hai người liền vui vẻ chạy tới.
Hắn chạy tới không thấy đại ca, vội hỏi: “Nương, muội muội sao hai người về một mình? Đại ca đâu?”
“Đại ca đi đến nhà Vĩnh Xương thúc. Nhị ca, ngoài trời nóng quá, sao huynh không ở trong nhà đi?”
Diệp Vũ Đồng thấy trán lấm tấm mồ hôi, môi bong tróc, thấy chung quanh không có người, từ trong không gian lấy một quả lê đưa cho hắn.
Diệp Minh Triết nhìn quả lê, nuốt nước miếng, hỏi: “Muội, đây là tiên quả phải không?”
“Đúng vậy, ăn nhanh đi”.
Diệp Minh Triết không nhận quả lê, nuốt nước miếng nói: “Nương, muội muội hai người ăn đi, con không đói”.
Diệp Vũ Đồng đẩy quả lê vào tay hắn: “Trên đường đi nương và đại ca đều đã ăn rồi, huynh ăn nhanh đi, lát nữa muội sẽ lấy cho huynh một quả táo”.
Hoa quả trong không gian rất lớn, quả lê này nặng gần bảy tám cân.
Diệp Minh Triết cầm quả lê to liếc nhìn nương, Lý Văn Tú mỉm cười ra hiệu cho hắn ăn nhanh.
Sau đó hắn cầm quả lê và bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Vừa ăn, hắn vừa thở dài: “Tiên quả ngọt quá, thật xứng đáng là quả Tiên giới”.
Khi ba người sắp ra đến cổng, Diệp Minh Triết vỗ đầu vui vẻ nói: “Nương ơi, con có tin vui báo cho nương đây. Muội phu đã tỉnh rồi”.