Vui giận trên mặt, tình cảm rõ ràng, những biểu hiện mà một đứa trẻ nên có đều xuất hiện ở cô bé này.
Nếu không nhờ có chút tài gϊếŧ người, thì cô bé này đích thực là một đứa trẻ bình thường.
Người chơi xem bình luận liếc nhìn Ân Tu đang vui vẻ ăn cơm, lại liếc sang phòng khác, nơi những cô bé khác đang cau có chờ cơm, nhất thời nghi ngờ đây là hai đứa trẻ khác nhau.
"Anh xấu xa, em ăn xong rồi." Cô bé một hơi ăn hết sạch cơm trong hộp, bĩu môi với Ân Tu, "Lau miệng cho em."
Ân Tu liếc nhìn chiếc khăn dính đầy máu trong tay, bèn lấy giấy ăn bên cạnh lau miệng cho cô bé, sau đó cất hộp cơm đi.
Cô bé ôm con thỏ, nhìn Ân Tu dọn dẹp hộp cơm với vẻ mặt ngây thơ: "Anh xấu xa, trước khi ngủ anh có thể đến đọc truyện cho em không?"
Lời nhờ vả của cô bé thật khó từ chối, Ân Tu gật đầu: "Trước khi ngủ anh sẽ đến."
"Vậy em chờ anh nha." Cô bé ngây thơ nở nụ cười, trông có vẻ rất vui.
Cùng lúc đó, tại phòng của những người chơi khác, một cô bé nếm thử miếng cơm khó ăn liền nhăn mặt, ném đũa: "Khó ăn quá! Em không ăn nữa!"
...
...
Dù sao cô bé cũng đã ăn một miếng, coi như là đã ăn cơm xong, hoàn thành yêu cầu, người chơi vội vàng thu dọn bát đũa, không để ý đến cô bé, cũng không dám tiếp xúc nhiều.
"Này." Bị ngó lơ, cô bé bực bội kéo áo người chơi lại: "Buổi tối đến phòng em ngủ cùng em."
Người chơi ngẩn người, muốn khóc không ra nước mắt: "Nhưng buổi tối tôi chỉ có thể ở trong phòng của mình, nếu không sẽ gặp nguy hiểm..."
Trong quy tắc có viết, buổi tối phải ở trong phòng, không được ra phòng khách, nhưng từ phòng người chơi đến phòng cô bé nhất định phải đi qua phòng khách, mà tốt nhất là không để nó tìm thấy, rõ ràng là vào ban đêm sẽ có một con quái vật có thể gϊếŧ người đi lại trong phòng khách.
"Em không cần biết! Cơm tối không ngon, anh nhất định phải đến phòng em ngủ cùng em!" Cô bé cau có nhìn người chơi, khuôn mặt dính đầy máu toát lên vẻ lạnh lùng: "Hay là anh muốn từ chối em?"
Người chơi nghẹn họng: "Được rồi."
Đến tối rồi tính, ai bảo cô bé này khó chiều như vậy...
Trên màn hình hiện lên dòng chữ: "So sánh ra thì cô bé ở phòng Ân Tu ngoan thật..."
"Cô bé chỉ muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ thôi, dỗ ngủ xong là có thể đi."
"Tôi nhớ tất cả các cô bé đều là một mà, sao khác biệt lớn vậy?"
"Vẫn là Ân Tu biết cách xử lý, còn biết lau tay lau mặt cho em gái nữa."
"Đúng vậy, những người chơi khác chỉ nấu cơm thôi, có ai quan tâm đến cô bé đâu, chẳng lẽ quỷ cũng có hảo cảm?"
"Chắc không đâu... Dù có thật thì ai dám đi tăng độ thiện cảm chứ."
"Dù sao tôi là không dám rồi."
Ân Tu ra khỏi phòng, liếc nhìn thời gian trên tường, đã hơn năm giờ chiều, ngoài cửa sổ vẫn còn ánh nắng, vẫn còn sớm để đến tối.
Cậu đặt khăn xuống, thấy đồ ăn đã được dọn từ bếp ra bàn ở phòng khách, Lê Mặc đang ngồi ngay ngắn bên bàn, vẫn nở nụ cười như thường lệ, chờ Ân Tu.
Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, Ân Tu ăn rất yên tĩnh, còn Lê Mặc thì ăn khá ồn.
Hắn gắp thức ăn rất nhẹ nhàng, nhưng khi thức ăn vào miệng thì tiếng nhai lại rất rõ ràng, nhìn biểu hiện của hắn thì có vẻ hắn cũng thích món này giống như cô bé kia.
Ân Tu ngước mắt nhìn Lê Mặc, hàm răng dày đặc lộ ra khiến da đầu cậu có chút tê dại.
Nhận thấy Ân Tu để ý, Lê Mặc mím môi cười: "Nếu cậu không thích, tôi có thể biến thành dáng vẻ bình thường."
Hắn mím môi, nuốt nước bọt, khi mở miệng lần nữa, cấu tạo trong miệng đã gần giống với người bình thường, nhưng vẫn có chút khác biệt, ví dụ như chiếc lưỡi quá dài và cách răng phân bố.
"Đến giờ này rồi anh mới thu lại cái vẻ không giống người của anh thì có hơi muộn không?" Ân Tu thờ ơ gắp một miếng thức ăn cho vào miệng.
Cậu có thể nhận ra Lê Mặc đang bắt chước dáng vẻ con người, dù hắn có một vẻ ngoài hoàn hảo, nhưng lời nói và hành động lại rất kỳ quái, tư thế đứng ngồi rất chuẩn mực, ngay cả nụ cười cũng rất chuẩn mực, không hề có cá tính riêng, chỉ là một khuôn mẫu mà một con người nên có.
"Trong miệng ít khi nhìn thấy, không có gì để tham khảo." Lê Mặc khẽ cười: "Nếu cậu để ý, tôi sẽ sửa."
"Tôi không quan tâm." Ân Tu không để bụng, dù sao đối phương là người chơi hay là gì khác, cũng không liên quan đến cậu, hết phó bản này thì tất cả đều phải cút khỏi phòng cậu.
Còn những người chơi khác có để ý hay không thì cậu lại càng không quan tâm. Nếu con quỷ này gây nguy hiểm cho cậu, cậu sẽ không chút do dự phản công, trước đó cậu sẽ không làm gì cả.
"Nếu cậu không để ý, tôi sẽ trở lại như cũ, ăn như vậy tiện hơn." Lê Mặc cúi đầu gắp thức ăn cho vào miệng, tiếng nhai rậm rạp lại vang lên.
Màn đêm sắp buông xuống, ngoài cửa sổ dần tối sầm lại. Ân Tu đã thử bật đèn trong phòng nhưng không được, đến tối thì sẽ không nhìn rõ gì cả, có nghĩa là khi bên ngoài tối hẳn, đêm trong phó bản sẽ bắt đầu.
Trước khi trời tối hẳn, Ân Tu xách cô bé vào phòng tắm, bảo cô bé rửa sạch vết máu trên người, sau đó tìm một chiếc váy sạch sẽ để thay.
"Anh xấu xa, kể chuyện cho em nghe!" Cô bé nằm trên chiếc giường màu hồng phấn trông rất hào hứng, không có vẻ gì là muốn ngủ cả.
Ân Tu cầm cuốn truyện cổ tích cũ, lật qua lật lại: "Không phải là đọc truyện sao?"
"Đừng đọc truyện nữa! Mấy chuyện đó em nghe chán rồi! Em muốn nghe anh xấu xa kể chuyện!" Cô bé rúc trong chăn, vẻ mặt mong chờ.
Ân Tu nghĩ đến thời gian trời tối hẳn, nếu không nhanh chóng dỗ cô bé ngủ thì có lẽ cậu sẽ phải đi qua phòng khách vào ban đêm mất.
Cậu đưa tay vỗ vỗ chăn của cô bé, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng như một người anh trai thân thiết: "Muốn nghe chuyện gì?"
Cô bé chớp mắt, nhìn chằm chằm Ân Tu: "Em không có anh trai, nên muốn nghe chuyện của anh."
"Chuyện của anh..." Ân Tu cúi mắt suy nghĩ, đường nét khuôn mặt rất dịu dàng: "Nhưng anh không nhớ rõ chuyện trước kia lắm, trí nhớ hai năm gần đây càng ngày càng mơ hồ, ngay cả việc anh ở thị trấn này bao lâu rồi cũng quên mất."
Một dòng tin nhắn đầy phẫn nộ hiện lên trên màn hình.
"Sáu năm! Sáu năm đó! Cậu quên rồi nhưng bọn tôi vẫn nhớ!"
"Cậu có biết sáu năm này bọn tôi sống thế nào không hả?"
"Ngày nào cậu cũng đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, không coi bọn tôi ra gì! Cậu có nhớ tối nào cậu cũng chém gϊếŧ không hả?"
"Ha ha, mấy người kia sao kích động thế, chắc không phải là quỷ ở thị trấn nhỏ đấy chứ?"
"Cười chết mất, chẳng lẽ quỷ bị Ân Tu chém đến tìm tận cửa? Ha ha ha ha."
"Có phải lát nữa cậu sẽ biết không, cậu còn cười nữa là tôi đi tìm cậu đấy."
"Ha ha ha, cậu đến đi, tôi không tin cậu là quỷ thật đâu."
"Cậu ở đâu nói đi, xem tôi có đến không."
"Tôi sợ cậu chắc! Nửa đêm giả làm quỷ, ngõ D số 101, có gan thì đến đây."
"Ha ha, lát nữa nhớ mở cửa."
"Anh bạn đừng gây chuyện, nhỡ đâu là quỷ ở thị trấn thật thì sao?"
"Chắc chắn không phải, tôi ở thị trấn này một năm rồi, chưa từng nghe thấy chuyện này, chắc chắn là có người giả vờ thôi... Ơ, có tiếng gõ cửa, tôi đi xem sao."
"Đừng đi!"
"Chúc anh bạn lên đường bình an."
"Anh bạn còn đó không? Trả lời đi?"
"Vừa nãy người kia sao không nói gì nữa? Tôi sợ quá."
"Tôi cũng sợ..."
Trên quảng trường thị trấn, dưới màn hình livestream, một đám bóng đen dày đặc đang ngồi cạnh Dạ Nương Nương, tức giận nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình, cố nhịn không trả lời.
"Anh bị mất trí nhớ sao? Giống như trên TV hay chiếu ấy?" Trong phó bản, cô bé tỏ ra hứng thú với câu chuyện của Ân Tu.
Ân Tu lắc đầu: "Không phải mất trí nhớ, anh vẫn nhớ vì sao anh đến đây, nhưng nhiều ký ức đã trở nên mơ hồ theo thời gian anh ở lại thị trấn."
Cô bé tỏ vẻ khó hiểu, không dám hỏi quá nhiều về chuyện của Ân Tu nên đổi chủ đề: "Vậy tại sao anh lại đến đây?"
Ân Tu ngập ngừng vài giây, nhìn cô bé, chậm rãi nói: "Tìm người, anh đến đây để tìm một người, tìm một cô bé trạc tuổi em..."
Mắt cô bé sáng lên: "Tìm ai? Em gái của anh sao?"
Ân Tu gật đầu.
"Nhưng đã sáu năm rồi, anh vẫn chưa tìm được sao?" Cô bé nghiêng đầu, hỏi xong thì khựng lại một chút, rồi rụt người vào chăn.
Một dòng tin nhắn lại hiện lên.
"Tôi nhớ rõ lắm! Thằng nhóc Ân Tu mười sáu tuổi cầm dao đi lang thang trong thị trấn vào ban đêm, cứ gặp quỷ là hỏi em gái nó, làm tôi bị ám ảnh tâm lý luôn."
"Ha ha ha ha thật á? Nghe mà tôi muốn xem quá."
"Xem cái gì mà xem! Cậu thử bị dao dí vào cổ xem có vui không!"
"... Xin lỗi."