Sát Thần Muốn Về Hưu Ở Ẩn, Boss Tà Thần Lại Học Cách Theo Đuổi Không Buông

Chương 13: Thị Trấn Của Những Con Quái Vật (10)

Ý thức được có quỷ quái trà trộn vào bình luận, số người lên tiếng giảm đi hơn một nửa ngay lập tức.

Ân Tu im lặng kéo lại chăn cho cô bé, nói: "Em ấy còn sống, chắc chắn còn sống, nên anh vẫn đang tìm em ấy."

"Đợi đến khi tìm được, anh sẽ dẫn em ấy đến làm quen với mọi người, nên bây giờ em ngủ sớm đi."

"Vâng..." Cô bé ấp úng gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt: "Anh ngủ ngon ạ."

Ân Tu thờ ơ gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng.

Bình luận ngay lập tức lại trở nên náo nhiệt.

"Được rồi, giờ thì tôi hiểu vì sao Ân Tu đối xử tốt với cô bé này như vậy rồi, vừa lau mặt lau tay còn dẫn đi tắm rửa, chắc chắn là coi cô bé như em gái của mình."

"Xem quỷ trong phó bản như em gái, Ân Tu ở cái trấn nhỏ này lâu quá nên đầu óc có vấn đề rồi à."

"Đúng vậy... Cô bé đó đâu phải em gái cậu ta, việc gì phải đối xử tốt như vậy, bình thường với chúng ta thì hung dữ lắm."

...

...

"Lần sau giả trang thành bé gái đi tìm cậu ta, có khi lại dụ được cậu ta ra khỏi phòng ấy chứ?"

"Đúng là ngu hết biết, đến lúc bị chém làm đôi còn không biết tại sao đâu, nhảy nhót trên bãi mìn."

"Đúng đó."

Ân Tu mở cửa phòng cô bé, trời đã tối đen, ánh sáng trong phòng khách gần như biến mất, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ giúp Ân Tu nhìn rõ hình dáng phòng khách.

Cậu đóng cửa phòng cô bé lại, xoay người đi về phòng mình.

Vừa đi đến giữa phòng khách, một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, khiến những tấm kính rung lên xào xạc, hơi lạnh lập tức lan tỏa khắp phòng khách, nhấn chìm Ân Tu trong bóng tối.

Nhận thấy có gì đó xuất hiện trong phòng khách, Ân Tu đứng im tại chỗ, một tay nắm chặt chuôi dao, từ từ để mắt làm quen với bóng tối, quan sát xung quanh.

Bức tường trắng toát có lẽ là thứ dễ thấy nhất trong đêm, hình dáng lờ mờ của một vài món đồ nội thất chìm trong bóng tối, tạo nên bố cục không khác gì ban ngày. Nhưng Ân Tu không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo kỳ dị bao trùm cả phòng khách, rõ ràng mỗi nhịp thở, cậu đều cảm thấy như có kim châm vào phổi, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của nó.

Quy tắc phó bản thứ 6: Ban đêm phải ở trong phòng, không được ra phòng khách, không được để nó tìm thấy.

Rõ ràng, "nó" đã xuất hiện trong phòng khách, nhưng không trực tiếp tấn công Ân Tu, mà đang lảng vảng xung quanh.

Có phải vì mình chưa bị nó tìm thấy?

Ân Tu suy nghĩ, tự hỏi liệu có hành động vô thức nào của mình khiến đối phương chưa phát hiện ra cậu không? Không lên tiếng? Hay không cử động?

Đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng la hét xé tim xé phổi, có người chơi ở phòng khác gặp nạn.

Trên màn hình trực tiếp, người chơi có thể thấy rõ cảnh một người chơi không kịp về phòng và đứng trong phòng khách đã bị thứ gì đó trong bóng tối nuốt chửng ngay lập tức, cả người tan thành từng mảnh, biến mất trong phòng khách tối đen chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại tiếng nhai nuốt vang vọng.

Họ thậm chí còn không thấy đó là thứ gì, một thứ gần như vô hình đã gϊếŧ chết người chơi ngay lập tức.

Khả năng gϊếŧ người quá sức kinh khủng này khiến người chơi đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt vô thức hướng về phía Ân Tu đang ở trong phòng khách. Hỏng rồi, lần này thì dù là Ân Tu cũng xong đời, phản ứng nhanh đến mấy cũng bị gϊếŧ ngay tức khắc, không sống nổi đâu.

Ân Tu lặng lẽ đứng trong bóng tối, cảm nhận mọi thứ xung quanh. Cậu thực sự không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào, nhưng cảm giác được có thứ gì đó đang di chuyển quanh mình, thậm chí có một xúc cảm nhớp nháp lướt qua da cậu.

Cảm giác áp bức vô hình này khiến Ân Tu vô thức đứng im gần một phút, cả người như hòa vào làm một với đồ đạc trong phòng khách.

"Chuyện gì vậy? Tất cả những người chơi còn ở trong phòng khách đều không nhúc nhích? Hơn nữa còn không bị gϊếŧ?"

Những người chơi bên ngoài màn hình không cảm nhận được sự áp bức kia, chỉ ngơ ngác nhìn thấy hình ảnh trong phòng khách đều đứng im, không ai cử động.

"Người ở trên kia chắc là người mới chơi rồi? Nếu quy tắc đã viết là không được để bị tìm thấy, thì chắc chắn phải có cách để trốn chứ."

"Quy tắc này vẫn còn tốt chán, viết rõ thời gian, địa điểm và cách trốn tránh, là cách tốt nhất để tránh nguy hiểm rồi, nếu không thì sao lại có chuyện cô bé ngăn cản người chơi."

"Đúng vậy, tôi thấy quy tắc của phó bản này thích mấy thứ kiểu mâu thuẫn ghê, vừa không cho người chơi từ chối cô bé, vừa để cô bé yêu cầu người chơi làm trái quy tắc, thâm thật."

"Hơn nữa, khi người chơi gặp "nó" trong phòng khách, phản ứng đầu tiên có lẽ là nhanh chóng trở về phòng, nhưng chỉ cần động đậy là sẽ bị nó phát hiện."

"Ghi lại rồi, lại thêm một mẹo nữa, nhưng đây là phó bản tân thủ, tôi qua lâu rồi, không biết có dùng được không."

"Cứ ghi lại thôi, có còn hơn không."

Vốn dĩ những người chơi đang xem đều là những người muốn vượt qua phó bản, nên họ sẽ tự nhiên bắt đầu nghiên cứu về phó bản, dù là nửa đêm thì vẫn có không ít người thích thú theo dõi buổi phát sóng trực tiếp này.

Trong phó bản, sau khi không tìm được gì, luồng khí lạnh lẽo kia từ từ rút khỏi phòng khách, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Ân Tu liếc nhìn xung quanh phòng khách, sau khi xác nhận không còn gì ở đó, cậu mới từ từ thả lỏng, thăm dò bước lên phía trước một bước.

Không có gì tấn công cậu trong phòng khách, đáp lại cậu chỉ có sự tĩnh lặng.

Cậu tiếp tục đi về phía cửa phòng mình, hoàn toàn không nhận ra rằng mỗi bước chân cậu đi đều có một cái bóng đi theo, cùng cậu từ từ bước vào phòng.

"Những người còn ở trong phòng khách và đã tránh được nguy hiểm đều lục tục trở về phòng rồi, chắc đêm nay không có gì xảy ra đâu nhỉ?"

"Bọn họ nghỉ ngơi rồi, tôi cũng nên đi ngủ thôi, nửa đêm bò dậy xem phó bản của Ân Tu, mệt quá."

"Tôi cũng muốn đi ngủ, xem họ ngủ không bằng tự mình ngủ, chắc đêm nay cứ thế mà qua thôi."

"Dựa theo quy tắc của phó bản này thì chưa chắc đêm nay sẽ trôi qua êm đềm đâu? Mọi người đừng quên vẫn còn một quy tắc liên quan đến ban đêm nữa đấy."

"A... Quy tắc thứ 7 cuối cùng đúng không? Nhưng điều kiện kích hoạt mơ hồ quá, căn bản không biết nguyên nhân là gì."

"Theo kinh nghiệm của tôi, những quy tắc không rõ ràng như vậy thì điều kiện kích hoạt chắc chắn có liên quan đến những quy tắc khác."

"Nếu cậu nói vậy thì hai quy tắc ban đêm thực chất có thể liên kết với nhau?"

"Rất có thể."

"Vẫn là các đại thần đây nghiên cứu quy tắc kỹ càng, người mới như tôi chỉ biết đứng nhìn thôi."

"Đợi đến khi cậu tự mình vượt qua được phó bản rồi thì sẽ biết nghiên cứu quy tắc thôi... Trước sống sót qua một năm đi đã."

Bình luận trở nên yên tĩnh, phòng của Ân Tu cũng vậy.

Sau khi về phòng, cậu thu dọn qua loa rồi mò mẫm lên giường đi ngủ.

Trong phó bản này, ban đêm trong phòng không có đèn, muốn làm gì cũng bất tiện. Nhưng cậu thấy ngoài cửa sổ có ánh đèn, đằng xa có một vùng sáng lớn, giống như ở một nơi khác có khu dân cư đông đúc.

Ân Tu sờ vào con dao bên hông, quyết định chợp mắt một lát rồi trèo cửa sổ ra ngoài xem xét, cậu thực sự rất mệt mỏi.

Sau khi cơn buồn ngủ kéo đến, Ân Tu ngủ rất say, vì trong phòng quá tối nên khi về phòng cậu đã không nhìn thấy một đôi dấu chân đen bên giường mình.