Bình luận xôn xao, vừa tò mò về những quy tắc nghiêm ngặt của trấn nhỏ vừa cảm thấy Ân Tu đầy bí ẩn.
Chắc hẳn cậu ta phải nguy hiểm lắm mới khiến trấn nhỏ phải dặn dò nhiều điều đến vậy.
Trong khi đó, Ân Tu nghe thấy tiếng khóc nức nở từ phòng bên cạnh. Cậu đang tháo chiếc gương trong nhà vệ sinh xuống. Cậu nghiêng đầu nhìn về phía đó một lúc, rồi tiếp tục dùng vải bọc chiếc gương lại, đem cất lên nóc tủ trong phòng mình để cô bé không với tới được.
Cậu kiểm tra toàn bộ căn nhà, chỉ có nhà vệ sinh và phòng ngủ của Ân Tu là có gương, một cái để rửa mặt, một cái để trang điểm.
Phòng cậu tỉnh lại có lẽ là phòng của mẹ được nhắc tới trong tin nhắn. Cô bé có phòng riêng. Còn phòng mà người đàn ông tên Lê Mặc tỉnh lại có lẽ là phòng khách, bên trong không có đồ vật gì thể hiện giới tính, chỉ có một vài đồ dùng đơn giản dành cho khách. Trong phòng không có hơi thở của người cha, ngay cả ảnh chụp cũng chỉ có hai mẹ con, có lẽ ông ta sẽ không xuất hiện đâu.
Sau khi cất chiếc gương đi để tránh phạm luật, Ân Tu đi kiểm tra tủ lạnh. Bên trong có rất nhiều đồ ăn, rau củ quả, đủ cho họ dùng trong ba ngày.
Hiện tại, có vẻ như việc hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên trên tờ giấy của cô bé khá đơn giản. Chỉ cần cẩn thận và không tự tìm đường chết thì cơ bản có thể sống sót trong ba ngày. Còn giai đoạn tiếp theo thì khó nói hơn nhiều.
"Cậu đang làm gì vậy?" Lê Mặc lặng lẽ đứng ở cửa bếp, nhìn chằm chằm Ân Tu đang thái rau bên trong.
Cậu xắn tay áo, đeo chiếc tạp dề màu hồng phấn đứng trong bếp, nhanh chóng và thuần thục dùng dao thái rau trên thớt.
...
...
"Nấu cơm." Ân Tu đáp, chỉ tay lên tờ lịch treo trên tường, "Hôm nay là ngày đầu tiên, con bé còn chưa ăn gì."
Lê Mặc nhìn tờ lịch, lật sang trang khác. Hôm nay là ngày 17, trên ngày 19 có một vòng tròn được vẽ, có lẽ đó là ngày mẹ cô bé trở về.
Ba ngày, tức là ngày 17, 18 và 19.
Mẹ cô bé dặn phải ăn cơm mỗi ngày, hôm nay là ngày đầu tiên, nhất định phải ăn.
Lê Mặc nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời gian trong phó bản lúc này là buổi chiều tà. Nếu đến tối mà vẫn không nhận ra điều này thì rất có thể sẽ bị phán là vi phạm quy tắc và chết vào lúc nửa đêm.
"Đáng chết, tôi không để ý chuyện này!"
Những người chơi được nhắc nhở đều giật mình, "Chỉ lo để ý đến quỷ quái, quên cả việc xem ngày."
"Phó bản được thiết kế như vậy đó. Khi người chơi vừa vào phó bản thì phải tìm và ghi nhớ quy tắc. Sau khi vừa nhớ được quy tắc thì sẽ có ngay một con quỷ cái đến quấy rối."
"Sau khi bị dọa cho một trận, người chơi còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã phải tìm cách loại bỏ những yếu tố dễ chết trong quy tắc. Đến khi hoàn hồn thì trời cũng sắp tối, nên theo bản năng sẽ chú ý đến những quy tắc và điều cần cảnh giác sau khi trời tối, mà quên mất việc ăn cơm - một quy tắc thường trực mà không mấy nổi bật."
"Phó bản này thâm hiểm thật!"
"May mà lần này có Ân Tu. Nếu những người chơi ở trấn nhỏ khác xem được cảnh Ân Tu nấu cơm thì nên nhắc nhở những người chơi ở trấn nhỏ của họ."
"Chắc giờ có nhiều người đang xem livestream của Ân Tu lắm, đúng là ngọn đèn soi sáng phó bản."
"Tôi đang ghi chép đây, học được nhiều điều thật."
"Sau khi người chơi tập hợp lại với bình luận được thông suốt, tôi muốn xem những người ở trấn nhỏ khác sẽ nói gì."
"Tôi dự cảm sẽ có một đợt người khen Ân Tu."
"Chắc chắn rồi. Mà cái tạp dề màu hồng phấn đó hợp với eo cậu ta thật..."
"Chắc anh muốn nói: mama boy."
Trong lúc mọi người đang bình luận rôm rả, Ân Tu đã nấu xong vài món.
Cậu lấy ra một hộp cơm có vẻ như cô bé mang đến trường, xếp đầy thức ăn vào từng ngăn, thêm cơm rồi đậy nắp lại, chuẩn bị mang vào phòng cho cô bé.
Trước khi đi, Ân Tu quay lại nhìn Lê Mặc đang đứng ở cửa bếp. Từ lúc Ân Tu nấu xong, mắt hắn cứ dán chặt vào đống thức ăn mà không hề nhúc nhích. Một người mà chín mươi phần trăm thời gian đều nhìn mình, giờ lại đột nhiên nhìn đồ ăn, Ân Tu có dự cảm chẳng lành.
"Đừng có ăn vụng, tôi không muốn phải làm lại lần nữa đâu. Nếu tôi ra ngoài mà thấy hết cơm rồi thì tối nay tôi sẽ trói anh ở phòng khách." Ánh mắt Ân Tu tối sầm lại, cậu nghiêm túc đe dọa.
Lê Mặc mỉm cười, gật đầu. Hai tay đang đan vào nhau của hắn ngay lập tức ngoan ngoãn buông xuống.
Ân Tu quay người mở cửa phòng cô bé rồi bước vào.
Đây là một căn phòng trẻ con giản dị. Chiếc giường không lớn lắm, được trải một tấm ga màu hồng phấn. Trên đầu giường dán đầy những hình dán dễ thương. Trên thảm rải rác các loại thú nhồi bông. Trên giá sách bên cạnh bày vài quyển truyện cổ tích, nhưng cũng chỉ có vài quyển, đã cũ và có nhiều dấu vết đã đọc.
Thấy Ân Tu bước vào, cô bé đang ngồi trên thảm nghịch búp bê lập tức căng thẳng, hai tay xoa xoa con thỏ, khiến con búp bê dính đầy vết máu.
"Ăn cơm thôi." Ân Tu đặt hộp cơm lên bàn học trong phòng, liếc mắt nhìn thấy trên thảm xung quanh cô bé cũng dính đầy vết máu, thậm chí trên người cô bé cũng có không ít máu.
"Vâng ạ." Cô bé nghe vậy ngoan ngoãn ôm búp bê đứng dậy và đi đến bên bàn.
"Sao người em bẩn thế này?" Ân Tu nhìn cô bé từ trên xuống dưới. Vết máu trên váy đã khô, nhưng máu dính trên làn da trắng trẻo thì nhìn thế nào cũng thấy ghê người.
"Anh nói những vết máu này ạ?" Cô bé ngây thơ cười, "Em bị dính từ người khác đấy."
"Người khác" mà cô bé nói có lẽ là những người chơi ở phòng khác. Ân Tu cũng đoán được điều này. Khi tất cả người chơi ở trong không gian riêng biệt, thì phòng của mỗi người đều có một cô bé, những cô bé này thực chất là cùng một người.
"Chờ một chút." Thấy cô bé định lên bàn ăn cơm, Ân Tu vội ngăn lại, nhanh chóng quay người mở cửa đi ra ngoài.
Cô bé nghi hoặc đứng im tại chỗ. Một lát sau, Ân Tu cầm một chiếc khăn ướt trở lại.
"Đưa tay đây."
"Vâng ạ." Cô bé ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ ra.
Ân Tu dùng khăn lau sạch vết máu trên tay cô bé, tiện thể lau cả khuôn mặt nhỏ nhắn, "Trước khi ăn phải rửa tay chứ, mẹ em không dạy cháu à?"
Cô bé ngẩn người, "Có ạ..."
"Lần sau nhớ để ý." Sau khi lau sạch người cho cô bé, Ân Tu gấp chiếc khăn dính đầy máu lại, ánh mắt thờ ơ, "Lát nữa anh sẽ tìm cho em một bộ váy mới, trước khi đi ngủ thì đi tắm nhé."
"Vâng ạ." Cô bé mơ màng gật đầu, rồi ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm.
Cô bé quay đầu lại thì thấy Ân Tu vẫn chưa đi mà đứng ngay bên cạnh nhìn mình chằm chằm, nên không nhịn được hỏi: "Anh nhìn em làm gì? Anh cũng muốn ăn sao?"
"Anh không ăn." Ân Tu đáp, "Nhưng anh phải nhìn em ăn."
Quy tắc nói rằng cô bé phải ăn cơm, nhưng ai dám chắc rằng cậu vừa ra khỏi cửa thì cô bé sẽ không lén đổ cơm đi rồi giả vờ như đã ăn rồi chứ.
Thấy Ân Tu không tin mình, cô bé cau mày, hừ một tiếng, sau đó cầm đũa lên ăn cơm, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Anh xấu tính, em ghét anh."
Nhưng khi một miếng cơm vào miệng, mắt cô bé lại cong lên, tràn đầy hạnh phúc, "Ngon quá! Anh ơi, em vẫn thích anh nhất!"