Sát Thần Muốn Về Hưu Ở Ẩn, Boss Tà Thần Lại Học Cách Theo Đuổi Không Buông

Chương 10: Thị Trấn Của Những Con Quái Vật (7)

Người đàn ông dồn hết sự chú ý vào người đàn bà quỷ quái trước mặt, chẳng hề để ý đến những lời than khóc trên khung chat.

Người đồng đội tân binh phía sau gã run rẩy núp sau ghế sofa, sợ đến mức không dám hé răng nửa lời trước những hành động vừa rồi.

Sau khi mở cửa sổ, đúng như dự đoán của người đàn ông, người đàn bà chậm rãi thò đầu qua cửa sổ, nhìn quanh phòng khách. Sau khi đảo mắt một lượt, chị ta mới từ từ rụt đầu về, trên mặt vẫn là nụ cười không đổi: "Quả nhiên không ở đây."

"Tôi đã bảo là không có ở nhà tôi rồi mà." Thấy người đàn bà rụt đầu về, gã khẽ thở phào, vội vàng tiến lên hai bước định đóng cửa sổ, miệng vẫn không quên giọng điệu kiêu ngạo: "Đã xem phòng khách rồi thì cô nên xin lỗi tôi đi chứ? Đồ đàn bà xấu xí."

Người đàn bà cười khanh khách. Ngay khi người đàn ông vừa đến gần cửa sổ, chị ta đột nhiên vươn tay túm lấy cổ áo gã.

Người đàn ông giật mình run rẩy. Vốn dĩ gã cũng có chút cảnh giác, nên đã cực nhanh rút con dao trong ngực ra, cắt phăng phần cổ áo bị túm. Gã hoảng hốt lùi về sau, ngã ngồi xuống đất, mặt tái mét.

"Khà khà khà... Tiếc thật." Người đàn bà nheo mắt, nhéo nhéo mảnh cổ áo rách nát trong tay, khóe miệng nhếch lên để lộ hàm răng nhọn hoắt: "Thiếu chút nữa là gặm được đầu của anh rồi."

Mặt người đàn ông lúc xanh lúc trắng, sợ hãi tột độ. Nếu không phải gã đã vượt qua vài phó bản, có chút phòng bị phản ứng nhanh nhạy, thì có lẽ giờ đã bị gặm mất đầu rồi.

Gã thở hổn hển, dần dần bình tĩnh lại. Vừa nghĩ đến việc mình vừa bị dọa cho lăn lộn trước mặt bao nhiêu người chơi trong trấn, gã lại bừng bừng nổi giận, thừa lúc người đàn bà không thể với tới mình, liền ngồi bệt dưới đất chửi ầm lên: "Đồ đàn bà chết tiệt! Có giỏi thì vào đây cắn bố mày này! Muốn cắn đầu bố mày á? Để xem cổ mày có đủ dài không!"

...

...

"Bố mày qua cả mấy phó bản rồi, quỷ quái gì mà chưa thấy! Còn sợ loại đàn bà xấu xí như mới chết bốn năm ngày chưa chôn như mày chắc?!"

Trong tiếng chửi rủa, nụ cười trên mặt người đàn bà trở nên vặn vẹo. Móng tay sắc nhọn của chị ta cào lên bệ cửa sổ, khóe miệng càng kéo rộng ra, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ: "Được thôi."

Vốn dĩ sau khi chịu thiệt ở chỗ Ân Tu, chị ta đã có chút tức giận rồi, ai ngờ lại có kẻ dám ngang nhiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ chị ta. Lần này, con mồi còn chẳng hề thận trọng như tên vừa nãy.

Trong tiếng cười điên cuồng đầy phấn khích của người đàn bà, cái đầu của chị ta từ từ thò vào cửa sổ, khớp nối ở cổ phát ra tiếng răng rắc. Da thịt vặn vẹo, xé toạc ra. Cổ của chị ta dài ra thấy rõ, không ngừng kéo dài, cả cái đầu không ngừng tiến sát đến người đàn ông đang ngồi dưới đất.

Khi người đàn ông nhận ra có điều chẳng lành thì đã hoảng loạn quay người bỏ chạy.

Gã vừa mới đứng dậy khỏi mặt đất, thì ngay sau lưng, một cái miệng khổng lồ bất ngờ há ra ngoạm lấy. Máu bắn tung tóe, vương vãi khắp sàn phòng khách.

Một cái xác không đầu lảo đảo giữ tư thế bỏ chạy, rồi từ từ ngã xuống đất.

"A a a a!" Người đồng đội tân thủ trong phòng sợ hãi đến phát khóc, cuống cuồng chui tọt vào phòng giam giữ bé gái, khóa chặt cửa lại.

Đầu của người đàn bà rụt về, rơi trở lại trên vai. Chị ta vặn vẹo cổ, xương cốt kêu răng rắc, nhưng ngoài việc mặt dính đầy máu ra, cơ thể chị ta không hề thay đổi gì so với lúc nãy.

"Mùi vị dở tệ." Cổ họng người đàn bà phát ra một tiếng nuốt xuống. Đôi mắt đầy tơ máu của chị ta lộ rõ vẻ buồn nôn. Chị ta không thèm để ý đến người chơi kia đã trốn vào phòng, quay người chậm rãi bỏ đi.

Người chơi từ các thế giới khác nhau trong trấn đều kinh hoàng trước cảnh tượng vừa rồi.

Người chơi đầu tiên gặp nạn là do nghe thấy tiếng gõ cửa sổ nên đã kéo rèm ra, không kịp phản ứng lại quy tắc, để người đàn bà nhìn thấy bé gái đang chơi trong phòng khách.

Đầu của chị ta phá cửa sổ xông vào gϊếŧ chết bé gái, khiến người chơi kia sợ hãi tột độ, phá cửa bỏ chạy. Cái chết của bé gái khiến anh ta vi phạm quy tắc và chết theo.

Ngay sau đó, người đàn bà hậm hực rời đi sau khi bị Ân Tu làm cho bẽ mặt.

Vốn dĩ việc bắt chước hành động của Ân Tu là đúng, nhưng rõ ràng người đàn ông kia đã không coi phó bản tân thủ này ra gì, quá kiêu ngạo. Rõ ràng đã tránh được nguy hiểm rồi mà còn chủ động đi trêu chọc, dẫn đến cái chết của mình.

Cái chết của gã giúp những người chơi khác còn sống trong các trấn nhỏ khác đang xem livestream nhanh chóng gửi tin nhắn cho những người chơi còn sống trong trấn của mình, bảo họ phải làm theo cho đúng.

Khung chat có thể được nhìn thấy bởi những người chơi đang tham gia phó bản, vì vậy việc bật khung chat đôi khi sẽ nhận được sự trợ giúp về mặt hướng dẫn, điều này rất có lợi cho họ. Có điều, người chơi chỉ có thể nhìn thấy tin nhắn do người trong trấn của mình gửi đến, chứ không thấy được tin nhắn từ các trấn khác. Nhưng người chơi trong trấn có thể nhìn thấy hình ảnh của tất cả mọi người trong phó bản hiện tại.

Điều đó có nghĩa là, người chơi từ các trấn khác có thể quan sát hình ảnh của người khác để tìm ra cách giải quyết, sau đó thông báo cho người chơi trong trấn của mình. Cách giải quyết theo thời gian thực này chỉ có thể thực hiện được khi trong phó bản có một cao thủ, mà cao thủ đó phải gặp vấn đề trước họ.

Rõ ràng, Ân Tu chính là cao thủ đó.

Tin nhắn trên khung chat cũng có thể được tự do ẩn đi. Đôi khi một số bình luận không đáng tin cậy có thể ảnh hưởng đến tâm lý của người chơi đang tham gia phó bản, vì vậy người chơi có thể chọn đóng hoặc không xem bất kỳ bình luận nào.

Đây là lựa chọn mà rất ít người chơi làm, dù sao thì việc nhận được viện trợ từ bên ngoài lợi nhiều hơn hại.

Ân Tu chính là một trong số ít đó.

"Người chơi vừa rồi chết thảm thật."

"Đáng đời hắn thôi, đã chép bài của Ân Tu rồi mà còn dám tự tìm đường chết."

"Nhưng cái chết của hắn lại giúp những người khác sống sót. Bây giờ mọi người đang dọn dẹp nhà cửa, giấu hết đồ đạc của bé gái đi, như vậy người đàn bà sẽ không nhìn thấy và không nghi ngờ."

"Tuy rằng lúc Ân Tu xông lên có hơi bất ngờ, nhưng vẫn rất ổn."

"Chủ yếu là người ta không sợ, suy nghĩ mạch lạc. Sao đến lúc tôi qua phó bản lại không có một cao thủ nào như Ân Tu chứ."

"Đúng vậy... Ước gì được làm bạn cùng phòng với đại thần Ân Tu, như vậy sẽ được anh ấy gánh cho bay luôn."

"Người phía trên cẩn thận cái mồm đấy. Đừng quên quy tắc của cả cái trấn này là do ai đặt ra. Người đó đã nói không thể làm bạn cùng phòng với Ân Tu thì chắc chắn là không thể, đừng có mà tự tìm đường chết."

"Nhưng anh ta có nói tại sao không được đâu! Chỉ bảo mọi người trong trấn tránh xa Ân Tu. Nếu tôi biết Ân Tu là cao thủ từ sớm thì tôi đã đi kết giao rồi. Nhìn xem bạn cùng phòng bây giờ của cậu ta vô dụng đến mức nào, chỉ biết ngồi thu lu trong góc thôi."

"Ha ha, này anh bạn, nghe tôi khuyên một câu. Trấn của chúng ta đoàn kết một lòng, hiếm khi có người chơi chết bất đắc kỳ tử là nhờ quy tắc của anh ta đấy. Anh ta đã nói không thể làm bạn cùng phòng với Ân Tu thì chắc chắn là không thể, đừng có nghi ngờ."

"Vậy thì anh nói cho tôi biết tại sao không được đi! Bắt nạt người mới không biết gì, đánh đố tôi à!"

Khung chat bắt đầu tranh cãi.

Sau khi biết thân phận của Ân Tu và xem qua các thao tác phó bản của cậu, người trong trấn bắt đầu chia thành hai phe. Một số người vốn kính trọng Ân Tu nhưng lại xa lánh cậu, giờ muốn kết giao với vị cao thủ thâm tàng bất lộ này. Số khác thì tuân thủ quy tắc của trấn, giữ khoảng cách với Ân Tu.

Hai bên bắt đầu tranh luận và giằng co, nhất thời không phân thắng bại.

Mãi cho đến khi một dòng tin nhắn uể oải lướt qua: "Mọi người ơi, tôi là người mới... Xin phép hỏi một chút, "người đó" mà mọi người nhắc đến, rốt cuộc là ai vậy?"

"Đã xem qua tờ quy tắc mà trấn phát chưa?"

"Xem rồi, thuộc làu làu."

"Ghi chú ở mặt sau tờ quy tắc là do anh ta viết đấy. Anh ta là người quản lý trấn của chúng ta, cũng là một người chơi, nhưng quanh năm suốt tháng đi làm nhiệm vụ với viết hướng dẫn, rất ít khi ở lại trấn."

"Việc bảo mọi người tránh xa Ân Tu, chính là quy tắc mà anh ta đã đặt ra từ rất lâu trước đây."

"Có biết tại sao đến giờ Ân Tu vẫn sống một mình không?"

"Đó là vì tất cả những người phá vỡ quy tắc này đều đã chết hết ráo rồi."