Sát Thần Muốn Về Hưu Ở Ẩn, Boss Tà Thần Lại Học Cách Theo Đuổi Không Buông

Chương 9: Thị Trấn Của Những Con Quái Vật (6)

Đối diện với chất vấn của người phụ nữ, Ân Tu thản nhiên đáp: "Là chó."

Bé gái trong phòng hung hăng véo con thỏ: Anh mới là chó đấy!!

"Chó?" Người phụ nữ nheo mắt: "Thật sao?"

"Là chó dữ, nên không dám thả ra." Ân Tu không để bụng xoay người, gõ cửa phòng: "Sủa hai tiếng xem nào."

Bé gái:???

"Không sủa thì chết."

"Gâu gâu..." Trong phòng phát ra tiếng chó sủa nhỏ, tuy rất yếu ớt, nhưng nghe đúng là tiếng chó.

Người phụ nữ ngoài cửa sổ vẻ mặt phức tạp: "Nghe không giống chó dữ."

"Chó nhỏ thôi, nhưng cắn người rất hăng." Ân Tu trở lại trước cửa sổ, đưa tay kéo rèm xuống: "Còn gì nữa không? Không thì tôi đi nghỉ đây."

...

...

Người phụ nữ suy nghĩ vài giây: "Cho tôi xem chó được không?"

Ân Tu kéo rèm cửa sổ xuống, vô tình hết sức.

Nói dối đến giờ cũng đủ rồi, lúc nãy người phụ nữ còn hùng hổ về mách tìm được bé gái, rồi dẫn một đám người đến gõ cửa, giờ về chẳng lẽ lại dẫn một đám người đến ầm ĩ gõ cửa chỉ để xem chó à?

Sự ứng biến và tài nói dối không đổi sắc mặt của Ân Tu khiến đám người xem trực tiếp vô cùng kinh ngạc.

"Còn làm thế được nữa à? Học được rồi..."

"Đúng là Ân Tu, bình tĩnh thật... Lúc mặt người phụ nữ kia xuất hiện ngoài cửa sổ, tim tôi như ngừng đập luôn."

"Tôi cũng vậy, cứ tưởng mình sắp lên cơn đau tim đến nơi, đây là thực lực của cao thủ toàn năng à? Quá đỉnh."

"Chắc anh ta bình thường vẫn thế thôi, có thấy phản ứng gì lớn đâu."

"Đây là đại lão về làng đánh gà đấy à, phó bản này khác hẳn cái phó bản tân thủ tôi từng chơi, khó hơn nhiều!"

"Đúng vậy, tôi chơi thì chỉ có người đến gõ cửa, không mở là xong, vừa rồi là tình huống gì thế?"

"Cảm giác độ khó tăng lên vì có Ân Tu, người mới lần này chắc khó sống sót."

"Theo tôi thì cứ sống sót qua giai đoạn đầu, giai đoạn sau bám chặt lấy chân Ân Tu là xong, chắc chắn qua được."

"Nhưng phải sống được đã, mấy người chơi ở các trấn khác lần này, giai đoạn đầu đã có người tự cho mình là giỏi rồi kìa."

Phó bản lần này không hạn chế tự do của người chơi, quy tắc chỉ cấm bé gái ra ngoài, chứ không cấm người chơi.

Trong lúc ồn ào vừa rồi, đã có người thử ra ngoài xem tình hình.

Vừa hay sau khi người chơi đầu tiên chết, người chơi phòng bên cạnh Ân Tu lén lút mở cửa nhìn ra, nghe hết cuộc đối thoại giữa Ân Tu và người phụ nữ, nghe xong xuôi, trong lòng gã cũng nắm chắc được vài phần.

"Mau đóng cửa vào! Người phụ nữ kia đến kìa!" Là người mới lần đầu vào phó bản, đồng đội của gã đã hoảng đến run rẩy.

"Đừng ồn." Gã đàn ông xua tay, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Muốn sống sót rời khỏi phó bản thì ngoan ngoãn nghe tôi, tôi có kinh nghiệm qua ải hai lần rồi, phó bản tân thủ cỏn con này thì sợ gì mà không qua được?"

Đồng đội run rẩy gật đầu, ngoan ngoãn trốn ra sau.

Người đàn ông xác nhận Ân Tu nói chuyện xong, mới lẻn về phòng mình, bắt chước giấu bé gái vào phòng trong.

Ban đầu, gã hơi hoảng khi phát hiện độ khó của phó bản tân thủ này tăng lên, nhưng sau khi nghe được chuyện xảy ra trước cửa phòng Ân Tu, gã lại thấy yên tâm.

Quỷ quái trong phó bản này tuy khôn ngoan hơn, nhưng cũng không đáng sợ, cứ nói dối vài câu là đối phương cứng họng ngay, còn bé gái kia nữa, lại còn bắt chước tiếng chó sủa, buồn cười chết được.

Nhưng giờ đến lượt gã, tuy đã qua ải hai lần, nhưng lần nào cũng sống rất uất ức chật vật, lần này ở phó bản tân thủ, gã cũng muốn hưởng thụ niềm vui chọc ghẹo quỷ quái.

Cùng với ánh mắt mong chờ của gã đàn ông, người phụ nữ tái mét kia đi tới trước cửa sổ phòng gã, trông có vẻ tâm trạng không tốt lắm.

Giống như lúc ở chỗ Ân Tu, người phụ nữ liếc mắt đã thấy đồ của bé gái trong phòng, lập tức cười: "Con bé ở trong phòng anh! Nhất định là ở trong phòng anh!"

Người đàn ông làm bộ làm tịch trước cửa sổ: "Cô nói gì thế? Ai ở trong phòng tôi?"

Người phụ nữ lộ vẻ quỷ dị: "Con bé, con quái vật ấy, bị anh giấu trong phòng đúng không?"

"Cô xem trong phòng tôi có con bé nào không." Người đàn ông cố ý nghiêng người để chị ta nhìn thấy toàn bộ phòng khách, trong phòng đúng là không có bóng dáng bé gái, nhưng vì lúc nãy gã giấu vội, đến cả thú nhồi bông hình thỏ của bé cũng còn trên ghế sofa chưa kịp cất.

Ánh mắt người phụ nữ dán chặt vào con thỏ nhồi bông, ánh mắt trở nên đầy ẩn ý: "Đó là đồ của nó, sao lại ở trong phòng anh?"

Người đàn ông quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng chợt hoảng, nhưng lại cố ra vẻ trấn định ngay: "Đây là đồ chơi của em gái tôi, đồ chơi trẻ con giống nhau là chuyện thường mà."

"Em gái..." Người phụ nữ cười khẩy: "Đừng nói là em gái anh giờ cũng đang học ở xa nhà đấy nhé?"

"Đúng thế! Thì sao?" Người đàn ông hùng hồn phản bác.

Vừa rồi nghe xong cuộc đối thoại giữa chị ta và Ân Tu, gã đàn ông có thể chắc chắn rằng chỉ cần ngụy biện hợp lý, lý do chính đáng, đối phương không vào nhà xác minh được thì không làm gì được người trong phòng, có điều kiện này, nghĩa là người trong phòng cứ chết sống không thừa nhận sự tồn tại của bé gái, dù gã có nói gì quá đáng, quỷ quái bên ngoài cũng không làm gì được gã.

Người phụ nữ không có hứng thú tranh cãi về lý do thoái thác này của gã nữa, xoay người định đi sang phòng bên cạnh, nhưng gã đàn ông đột nhiên mạnh dạn gọi chị ta lại.

"Này! Đừng đi chứ, đồ đàn bà xấu xí!" Có lẽ đây là lần đầu tiên gã có cơ hội nhảy nhót trước mặt quỷ quái, gã thấy hưng phấn lạ thường.

Người chơi ở mỗi trấn nhỏ không gian khi tham gia phó bản đều sẽ phát sóng trực tiếp ở trấn của mình, nghĩa là mọi hành động của gã đều sẽ bị những người chơi khác trong trấn nhìn thấy.

Vất vả lắm mới có cơ hội khoe mẽ trước mặt mọi người, gã nhất định phải làm bộ làm tịch trêu đùa quỷ quái trong phó bản một phen.

"Anh gọi tôi là gì?" Người phụ nữ lập tức quay phắt lại, khuôn mặt tái mét âm u dán lên cửa kính, đôi mắt trợn trừng đầy tơ máu, trông rất đáng sợ.

Gã đàn ông giật mình, nhưng nghĩ đến trong phòng còn có đồng đội và những người chơi trong trấn đang xem, gã vẫn cố ra vẻ trấn định, tiếp tục gào: "Gọi cô là đồ đàn bà xấu xí thì sao? Cô không nhìn lại mình xem bộ dạng thế nào à, giữa ban ngày ban mặt ra dọa người, vừa rồi làm tôi hết hồn, mau xin lỗi tôi đi!"

Từ trước đến nay, người chơi trong phó bản đều tránh quỷ quái như tránh tà, trừ một số cao thủ có nắm chắc mới dám trêu chọc, chứ hầu như không ai dám chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Còn gã, hôm nay sẽ làm một cao thủ như thế.

"Xin lỗi?" Người phụ nữ cười khẩy đầy âm khí, móng tay dán lên cửa kính bắt đầu cào cấu, cùng với âm thanh chói tai, sự giận dữ trong mắt chị ta cũng càng thêm đậm đặc: "Anh muốn tôi xin lỗi thế nào?"

Lời nói đầy ẩn ý của đối phương khiến gã đàn ông cho rằng chị ta có ý nhượng bộ, cả người gã lâng lâng vì hưng phấn: "Mau nói một tiếng ‘xin lỗi bố" đi, tôi miễn cưỡng tha cho."

Khóe miệng người phụ nữ cong lên, nụ cười rất âm u: "Nếu anh mở cửa sổ cho tôi xem, xác nhận trong phòng không có bé gái, tôi sẽ xin lỗi anh."

Gã đàn ông hơi nhếch cằm, bắt đầu suy tính.

Con bé đã bị gã giấu trong phòng, cửa sổ này dù mở ra thì nó cũng không chui vào được, cùng lắm là thò đầu vào nhìn phòng khách thôi, hơn nữa dù đối phương có tính công kích, gã chỉ cần lùi lại, rời khỏi phạm vi tấn công nhất định là an toàn.

Nghĩ đến việc có thể khiến con quỷ quái thường ngày đuổi gϊếŧ mình phải cúi đầu, dù không cúi đầu nhận lỗi, chỉ cần trêu đùa một phen như vậy thôi cũng đủ khiến gã thấy sướиɠ rơn trong lòng rồi.

Để người chơi trong trấn của gã được thấy gã đây vượt ải phó bản tân thủ một cách dễ dàng như thế nào!

"Được thôi, mở thì mở." Gã đàn ông lên giọng, giơ tay mở khóa cửa sổ, rồi lập tức lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách với cửa sổ.

Ngay khi gã mở cửa sổ, khung chat đã tràn ngập những tiếng thở dài ai oán.

"Nó chết chắc rồi."

"Ừ, chết chắc rồi."

"Đã là xác chết biết đi rồi."