"Không phải cậu ta đã phá game rồi sao? Tại sao đã sáu năm rồi mà cậu ta vẫn còn ở đây!"
"Lần này cậu ta vào phó bản nào thế?"
"Thị trấn của những con quái vật."
"Đỡ quá, không phải phó bản của tôi."
"Nhưng lần này phải làm sao đây? Trước đó tất cả phó bản đều bị cậu ta quét sạch, còn để cho người chơi trấn nhỏ khác cùng đợt với cậu ta được hời đều qua hết, lần này chẳng lẽ vẫn bị cậu ta làm như vậy à?"
"Chỉ có thể tăng độ khó lên thôi! Đi xin đổi quy tắc trước, để cậu ta không thể làm hại quỷ quái."
"Vậy những quỷ quái trong phó bản lần này..."
"Đổi mới đi! Đổi thành loại không biết Ân Tu ấy!"
"Chỉ có thể như vậy thôi."
...
...
Sau tiếng thảo luận xì xào, phó bản chính thức bắt đầu.
Thông tin người chơi hiển thị trên màn hình lớn từ từ biến mất, bóng tối tan đi, hình ảnh bắt đầu hiện ra.
Trên quảng trường trấn nhỏ, dưới màn hình lớn chật ních bóng đen, ngay cả Dạ Nương Nương cũng bò rạp ở đó quan sát, vẻ mặt khó chịu. Trong nhà, vô số người chơi bỏ ngủ, tụ tập trước TV xem phát trực tiếp phó bản lần này.
Phó bản vừa mới bắt đầu, tin tức đã bay đầy màn hình.
"Tôi không nhìn nhầm chứ? Người vào phó bản là Ân Tu hả??"
"Là Ân Tu, tôi ở cùng ngõ với cậu ấy, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, chắc là tối nay có chuyện gì đó."
"Cảm giác như đang mơ... Tôi thế mà có thể nhìn thấy Ân Tu ở trong phó bản..."
"Trước đó có người nói cậu ta thật ra rất lợi hại, tôi thấy đều là khoác lác, hiếm khi cậu ta vào phó bản, tôi phải xem cậu ta giỏi đến mức nào."
"Tôi cũng thấy chắc là nói quá thôi, nhưng bản thân cậu ta không bình thường thì đúng."
"Những người chơi khác tham gia phó bản lần này cũng đều tỉnh rồi, xem phó bản lần này đi."
"Phó bản này tôi từng qua rồi, là phó bản sinh tồn tân thủ, không khó."
"Ân Tu lại bắt đầu từ phó bản tân thủ... Quả nhiên trước đó cậu ta chưa từng vào phó bản à?"
"Mấy người không thấy thông tin người chơi vừa rồi à, Ân Tu người ta là đại thần phá hết phó bản đó."
"Thật á?"
Cùng với tin nhắn bay loạn trên màn hình, Ân Tu chậm rãi mở mắt.
"Lại vào rồi." Cậu lầm bầm, ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt mệt mỏi thả lỏng vài giây mới ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Đây có vẻ là một phòng của phụ nữ, cậu không có ấn tượng gì, nhưng trong đầu lại vang lên nhắc nhở về phó bản:
"Chủ đề phó bản lần này: Trấn nhỏ của những con quái vật."
"Cô bé hạnh phúc theo mẹ đến trấn Mộ, nơi bà ngoại ở. Mẹ cô bé có việc phải rời nhà ba ngày. Ở trấn nhỏ toàn quái vật này, bạn cần giúp cô bé đáng thương ở nhà một mình sống sót ba ngày, chờ mẹ cô bé về nhà."
"Trong phòng cô bé dường như có một số nguy hiểm, bạn phải làm theo tờ giấy mẹ để lại để giúp cô bé sống sót, luôn cẩn thận với quái vật xung quanh."
Sau khi giọng nói vang lên, Ân Tu cố gắng nhớ lại những thứ liên quan đến phó bản này, nhưng thật sự quá lâu rồi, ký ức trong đầu rất mơ hồ, không giúp được gì.
"Ra ngoài xem thử đã." Lẩm bẩm, Ân Tu đứng dậy, mở cửa phòng.
Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, nhìn đồ dùng sinh hoạt thì chỉ có của phụ nữ trưởng thành và trẻ con, cơ bản đúng với thông tin về nhân vật, nếu mẹ không ở nhà, vậy trong phòng nhất định có một cô bé.
Ân Tu không vội đi tìm, đi một vòng trong phòng khách, chú ý trên bàn có hai tờ giấy.
Một tờ chữ màu đen quen thuộc, một tờ là chữ viết tay.
Tờ chữ quy tắc màu đen là quy tắc sinh tồn mà tất cả người chơi đều quen thuộc.
[Quy tắc sinh tồn phó bản 1: Không được để cô bé nhìn thấy quy tắc trong phó bản.]
Khi Ân Tu đọc được dòng này, một cánh cửa khác trong phòng khách mở ra.
Một cô bé mặc váy đỏ ôm thỏ bông tò mò nhìn vào phòng, cô bé nhìn Ân Tu, vẻ mặt ngây thơ non nớt lộ vẻ nghi hoặc: "Anh là người mẹ tìm đến chăm sóc em hả?"
"Ừm." Ân Tu miễn cưỡng đáp, không nhìn cô bé mà tiếp tục đọc.
[Quy tắc sinh tồn phó bản 2: Không được từ chối yêu cầu của cô bé.]
"Anh ơi." Cô bé váy đỏ không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Ân Tu, kéo vạt áo của cậu, mỉm cười, "Anh xem gì vậy ạ? Có phải mẹ để lại giấy cho em không? Cho em xem mẹ viết gì được không?"
Ngay khi cô bé vừa nói xong, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phòng bên cạnh, âm thanh xé tim xé phổi khiến người ta kinh hãi.
Ân Tu mặt không biểu cảm nhìn cô bé, liếc hai tờ giấy trong tay, một tờ là quy tắc phó bản, tờ còn lại đúng là giấy của mẹ, nhưng bên trên cũng là quy tắc, quy tắc sinh tồn ở nhà.
Không được để cô bé nhìn thấy quy tắc trong phó bản, nghĩa là tất cả quy tắc đều không được cho cô bé xem, kể cả tờ giấy của mẹ.
Nhưng lại không được từ chối yêu cầu của cô bé...
Ân Tu dường như biết tiếng kêu thảm thiết ở phòng bên cạnh phát ra từ đâu.
"Anh ơi, cho em xem đi mà." Cô bé mỉm cười quỷ dị, vẻ mặt ngây thơ xin Ân Tu cho xem tờ quy tắc trong tay cậu.
Cho hay không cho, dường như đều là đường chết.
Lần này không chỉ Ân Tu im lặng, mà ngay cả người chơi bên ngoài màn hình cũng im lặng.
"Mấy người thấy cảnh tượng vừa rồi ở phòng bên cạnh không?"
"Thấy... Đầu của cô bé biến thành quái vật cắn đứt tứ chi người kia ngay lập tức."
"Mẹ kiếp, tay chân tôi lạnh hết cả rồi, sao phó bản này khác với phó bản tôi từng chơi vậy! Vừa vào đã đòi mạng thế này?!"
"Tôi nhớ đây là phó bản tân thủ mà? Đâu có khó vậy? Sao lại thế này?"
"Ông bảo cái này là phó bản tân thủ á? Lúc tôi mới chơi mà vào đây chắc giờ chết như người chơi phòng bên cạnh Ân Tu rồi!"
"Vừa vào đã tiến thoái lưỡng nan, người chơi ở các phòng khác đều đơ hết rồi, giờ xem Ân Tu làm thế nào thôi, tôi thấy Ân Tu cũng tèo luôn ấy chứ?"
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Ân Tu trong phó bản.
Cậu lạnh mặt, sau khi im lặng vài giây, đưa tay xoa đầu cô bé, dù cố tỏ ra dịu dàng, nhưng vẻ mặt lạnh lùng không hề dịu dàng mà hờ hững nói: "Đừng vội, anh xem xong rồi cho em xem."
"Ưʍ..." Cô bé lộ vẻ khó xử.
Cô bé suy nghĩ mấy giây rồi miễn cưỡng gật đầu, không phải là không cho xem, chỉ là xem sau thôi, cũng không tính là từ chối.
"Ngoan." Ân Tu qua loa dỗ dành, rồi xách cô bé lên ghế sofa: "Ngồi chơi trước đi."
Cậu ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách xem quy tắc, cô bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghịch búp bê, cảnh tượng trông rất hài hòa, không còn chút cảm giác nguy hiểm nào.
Bình luận hơi kinh ngạc: "Thế cũng được á?"
"Không phải là không thể, chỉ là cậu ta bình tĩnh quá... Không sợ gì à?"
"Đúng vậy, vào phó bản cứ như về nhà ấy..."
"Chắc là cậu ta không biết cô bé này cũng là quái vật hung ác."
Bình luận xôn xao bàn tán, xem xong Ân Tu rồi nhìn cảnh tượng đẫm máu ở phòng bên cạnh, thật khó mà tin được đây là cùng một phó bản.
Sau khi dỗ cô bé xong, Ân Tu tiếp tục đọc theo tờ giấy.
[Quy tắc sinh tồn phó bản:
Ba, giúp cô bé làm theo tờ giấy của mẹ.
Bốn, không được cho cô bé bất kỳ vũ khí nào.
Năm, không được mở cửa cho bất cứ ai bên ngoài, phải giấu sự tồn tại của cô bé.
Sáu, ban đêm ở trong phòng của mình, không được ra phòng khách, không được để nó tìm thấy.
Bảy, nếu cảm thấy có gì đó vào phòng bạn, lập tức gọi bạn cùng phòng đến, sau đó cả hai phải ở cùng nhau đến sáng.]
Ân Tu khẽ nghiêng đầu, chưa bàn đến "nó" ở điều thứ sáu là gì, điều thứ bảy này liên quan đến bạn cùng phòng, chẳng lẽ cậu có bạn cùng phòng?
Quy tắc là tuyệt đối, trong quy tắc trấn nhỏ có một vòng hiến tế cho Dạ Nương Nương, trấn nhỏ nhất định phải có Dạ Nương Nương, quy tắc phó bản nói cậu có bạn cùng phòng, vậy chắc chắn cậu có một người bạn cùng phòng.
Dường như đáp lại suy nghĩ của Ân Tu, một cánh cửa khác trong phòng khách đột nhiên mở ra, một người mà cậu không ngờ tới bước ra.